Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Máu trong người ta như nghịch dòng trào ngược,
tim đập nặng nề từng nhịp, đau đến muốn vỡ tung.
Cảm giác hoan lạc của đêm qua còn vương lại,
lúc , ta lại mình chẳng khác gì một kẻ hề đáng thương.
Ngày cập kê mười sáu tuổi, ta – chính là món đồ chơi mở màn trần tục cho Thẩm Lan Trì thanh lãnh cấm dục.
Trong mắt A huynh, ta còn chẳng bằng kỹ nữ nơi lầu xanh, có thể dễ dàng đem ra chác.
Ta đứng lặng sau giả sơn, nghe hết mọi lời, chỉ lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt, lặng lẽ rời đi, không quấy nhiễu đến họ.
Bước xe ngựa, ta hướng thẳng đến phủ công chúa.
Trong phủ, công chúa Lan An – tri kỷ từ thuở ấu thơ, liếc nhìn ta một cái: “Mắt đỏ như vậy, vừa khóc sao?”
Nàng tinh ý, lập tức nhìn vết hồng dưới cổ ta.
“Là do Thẩm Thái phó… không được chăng?”
Nàng bĩu môi, tặc lưỡi hai tiếng: “Đóa hoa cao ngạo kia, chỉ đẹp ngắm, không dùng được, may bổn cung rơi vào tay hắn.”
mắt nàng dừng lại trên cổ ta, cười cười: “Nhưng nhìn những dấu hôn , môi còn sưng kia, hẳn cũng chẳng đến nỗi vô dụng đâu.”
Từ nhỏ đến lớn, ta và Lan An đã quen với cái miệng thẳng thừng chẳng khuôn phép của nàng, nên cũng chẳng lấy làm lạ.
ta không nói gì, Lan An có nóng ruột: “ Thư , ngươi mau nói thật đi – có thoải mái không?”
Thẩm Lan Trì nhìn ôn hòa, lạnh lẽo như băng tuyết, nhưng say lại hung hăng vô độ, táo bạo chẳng chừa lối thoát.
Chàng bế ta từ trong phòng ra hành lang, lấy khoác nhuốm hương lạnh phủ mặt ta.
Ngoài cửa còn nô tỳ trông đêm, ta cố nén tiếng khóc, nước mắt cứ trào ra.
Chàng cúi đầu, ép ta mở môi, cố tình cạy ra từng tấc…
Đến có người bước đến, ta nức nở cầu xin,
chàng mới chịu ôm ta trở về phòng.
Người toàn kinh quý nữ đều ngưỡng vọng, không dám chạm đến – lại ép ta bên gương, hôn đi nước mắt nơi khóe mắt.
“Khóc gì chứ…”
“Trông … chẳng phải càng đẹp hơn sao?”
Ta cắn môi, run rẩy.
ra sự tàn nhẫn, ngông cuồng , là trút người ta nỗi bất mãn vì chẳng được ở bên Mộ San San.
Lan An rót cho ta chén trà, dịu giọng an ủi: “ xưa cá cược vốn chỉ là chuyện nói đùa, Thư , ngươi không cần coi là thật.”
“Nếu ngươi không muốn hòa , ta đi thay cũng được.”
Ta siết chén trà trong tay, mặc cho sức nóng truyền vào đầu ngón.
“Cưới – ta đi hòa .”
“Đã đánh cược phải chịu.”
Giọng ta rất nhẹ, cũng rất bình thản.
“Càng sớm càng tốt.”
Trò tình của A huynh và Thẩm Lan Trì, ta không muốn tiếp tục tham dự nữa.
5
rời phủ công chúa,
Lan An lo lắng hỏi ta lần nữa: “Thư , ngươi thật sự đã nghĩ kỹ chứ?”
“Một nhận thánh chỉ hòa sẽ không còn đường lui đâu.”
Ta gật đầu.
Nghe nói người đang thống lĩnh tái ngoại hiện nay là một vị vương trẻ tuổi, dũng mãnh.
Thà sau bị họ trả về như món đồ cũ không đoái hoài, chi bằng tự nguyện đi hòa , được phong làm quận chúa, còn có thể nhận được phong thưởng hậu hĩnh.
Nếu có thể khiến vị quân vương kia chết sớm, đợi ngày ta trở lại kinh thành, cũng đủ sống an ổn cả đời.
Có gì không cam tâm?
“Thư , ngươi chuẩn bị đi, nhanh ba ngày nữa thánh chỉ hòa sẽ tới phủ.”
“Tái ngoại xa xôi, nhớ mang theo nhiều ấm, cả đồ ăn nữa.”
Lan An đỏ mắt, dặn dò ta từng lời.
Trên đường xe ngựa trở về phủ, ta trông một dáng hình quen thuộc.
Chiếc khoác còn vương mùi hương lạnh hôm qua phủ người ta, chủ nhân của nó từng khàn giọng trách: “Bị ngươi làm bẩn, không mặc được nữa – phải chăng nên đền ta một chiếc mới?”
Còn hôm nay, chiếc lại bị một đôi tay thon mềm của người khác giữ lấy.
Ta bảo xa phu dừng xe, đứng yên lặng nhìn từ xa.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn Mộ San San.
Nàng còn xinh đẹp hơn trong họa tượng.
Mảnh mai, yếu ớt, đôi mắt hạnh ươn ướt phủ sương, tựa như hoa liễu lay gió, chỉ cần chạm là tan.
Nàng cản Thẩm Lan Trì lại, giọng nói mềm yếu pha nghẹn ngào: “Tại sao không đến tìm ta nữa?”
“Rõ ràng người cứu ta là ngươi… sao lại người khác thay ?”
Ta cười.
ra Mộ San San biết rõ là ân nhân của nàng.
Cả ván tình , chỉ có ta là kẻ bị lừa gạt trong bóng tối.
Thẩm Lan Trì mím môi, mắt nhạt lạnh, không một gợn sóng cảm xúc.
“ Dịch lấy thứ hắn trân quý nhất ra với ta.”
“Theo thỏa thuận, ta sẽ không tìm đến nàng.”
Mộ San San bật khóc, nước mắt rơi như mưa, động lòng người: “Thẩm Lan Trì, ngươi đừng hối hận!”
“Muốn đem ta tặng đi là tặng sao?”
mặt nàng, chàng nhíu mày, giọng rất nhạt: “Chỉ là thôi.”
“ sau, sẽ lại.”
Mộ San San hất tay , lộ cổ tay trắng mịn, vết bầm lớn trên đó loang lổ rõ rệt.
Dù cách một khoảng xa, ta nhìn băng trong mắt Thẩm Lan Trì vỡ vụn, chuyển thành đau lòng và thương xót.
nhìn chàng dính chặt vào vết thương trên tay nàng, không rời tấc.
“Sao lại thành ra ?” Giọng gấp gáp, buột ra chẳng kịp kìm.
Mộ San San vừa khóc, vừa nở nụ cười đắc ý: “Thẩm Lan Trì, ngươi hối hận đúng không?”
“Hôm qua ta bị người ta ức hiếp, vì giữ mình cho ngươi, không chịu tiếp khách…”
“Lan Trì, ta sợ lắm… ngươi lại sớm một được không?”
Nàng mềm nhũn ngã vào lòng chàng, ngón tay bấu chặt y sam ngực.
Ngón tay Thẩm Lan Trì cứng đờ.
chàng… không đẩy nàng ra.
6
Ta không nhìn nữa, buông rèm xe xuống.
Lặng lẽ trở về phủ.
cổng phủ , kẻ hầu người hạ tấp nập, tay bưng tay xách, liên tục chuyển đồ vào trong.
Ta tìm đến A huynh.
“Có quý nhân nào tới phủ sao?”
A huynh mỉm cười, trong mắt từng có vẻ ôn hòa đến : “San San bị ức hiếp ở Ỷ Thúy Lâu.”
“Nên ta đón nàng về phủ ở tạm vài hôm.”
“Nàng ở ngay viện bên cạnh viện muội…”
Viện bên cạnh – nơi từng là chỗ mẫu ở qua đời.
Trồng đầy hoa phù dung, bao qua từng bước vào.
chỉ vì Mộ San San đến, A huynh liền dọn sẵn cho nàng ở.
Ta nhìn thẳng vào mắt huynh, cố chấp hỏi: “ chỗ khác cho nàng ở.”
Sắc mặt A huynh trầm xuống: “Thư , muội làm loạn gì đó? Muội xem thường phận của San San sao?”
Nhắc đến Mộ San San, mắt huynh dịu dàng.
Còn đối với ta – chỉ còn lại thất vọng và lạnh lẽo.
“San San không giống những nữ tử khác!”
“Nàng xuất trần thoát tục, ngoan ngoãn, thuần khiết, từng tiếp khách!”
“Thư , San San không như muội, từ bé nàng đã là thiên kim tiểu thư, được người ta bảo vệ.”
“Muội nhường nàng một sao? Dù sao cũng chỉ ở tạm thôi.”
Sự thiên vị của bọn họ dành cho Mộ San San từng giấu giếm lấy một lần.
Trái tim ta lại nhói từng cơn.
Giống hệt cảm giác ta đứng sau giả sơn, nghe thỏa thuận người kia.
Ta không tranh cãi nữa.
Ba ngày nữa ta sẽ rời đi, phủ đệ … ta cũng không thể ở lại quá lâu, còn nhiều việc cần thu xếp.
Đến tối, A huynh Dịch đặc biệt sai nhà bếp chuẩn bị một đầy món ngon, toàn là những món Mộ San San thích, coi như mở tiệc tẩy trần đón nàng vào phủ.
Thẩm Lan Trì cũng có mặt.
Bốn người ngồi chung một .
Mộ San San ngồi cạnh A huynh, còn Thẩm Lan Trì lại ngồi bên ta.
Suốt bữa, Mộ San San không ngớt lời cười nói,
giọng nói dịu ngọt, uống vài chén rượu, đôi má liền đỏ ửng như được phủ chiều tà.
Còn Thẩm Lan Trì bên cạnh ta – tâm trí dường như phiêu lạc tận đâu, mặt là thức ăn phong phú nhưng chàng không hề động đũa.
Mộ San San chống cằm, cười híp mắt nhìn ta: “ nhị tiểu thư cập kê phải không? Giờ có thể chuyện hôn nhân đấy.”
Ta cười: “Đúng là nên gả .”
Nàng càng hứng thú, truy hỏi: “Vậy nhị tiểu thư muốn gả cho ?”
“Ta người bên cạnh nàng không tệ nào, Thẩm Thái phó danh vang kinh thành, phong nhã như gió, đúng là xứng đôi vừa lứa.”
Nàng cười ngây thơ, dáng vẻ hiền hòa đáng yêu.
Nhưng ta nghe được trong giọng nói – ẩn chứa ghen tuông và tính toán.
Ta vừa định đáp lời, chẳng may làm rơi đôi đũa trong tay, cúi xuống nhặt, liền bắt gặp – Mộ San San dùng mu chân trắng muốt, kín đáo cọ nhẹ vào bên hông Thẩm Lan Trì.