Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

9

Giang Dự trở lại công việc.

Bốn tháng tới, anh ở đoàn để quay suốt.

Tôi chẳng kiềm được gửi cho anh nhiều tin .

Ánh hoàng hôn đẹp, hoa nguyệt quý trên ban công, chú mèo con trên đường – tôi đều chụp lại gửi anh .

Tin tức thú vị, mẩu chuyện cười đồng nghiệp chia sẻ – tôi cũng chuyển cho anh.

Anh ít khi trả lời, nhiều khi cả ngày lại hai ba câu.

“Tiêu Tiêu, dạo này cô khác quá.”

đó, Giám đốc , gần đây đang yêu ?”

Tôi xua tay: “Sao có thể.”

Họ liền trêu: “ dạo này không thích tăng ca nữa …”

Tôi lập tức lấy lại biểu cảm nghiêm túc: “ tan làm hôm nay, phòng mình họp ngắn nhé.”

Tiếng rên rỉ lập tức vang khắp văn phòng.

Một tháng , sếp điều tôi đi công tác tỉnh khác.

Công việc dự kiến bốn ngày, tôi ba ngày đã hoàn thành .

Tôi liền mua vé tàu đến thành phố nơi Giang Dự đang quay .

Ban đầu đứng xa nhìn một chút, nào ngờ không có thẻ làm việc không được vào.

Đang rời đi nghe có người : “ Tiêu Tiêu!”

Tôi quay lại, một cô gái chạy tới: “Đầu lĩnh, đến thăm đoàn !”

Tôi gật đầu, nói không vào được.

Cô ấy lao vào trong mượn cho tôi một thẻ.

“Tôi là trợ lý của Giang, cứ tôi là Tiểu Triệu nhé.”

Giang Dự và nữ chính đang quay đối thoại.

Anh tập trung cao độ, thỉnh thoảng trao đổi cùng nhân viên bên cạnh.

Tiểu Triệu chạy lại nói nhỏ với anh mấy câu.

Anh quay sang nhìn tôi, hơi sững lại.

Tôi vẫy tay chào anh.

Nữ chính cũng nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp tôi, khẽ gật đầu rồi lạnh lùng quay đi.

Cô ấy tên Lam Tâm Kỳ, là minh tinh hàng đầu, tiếng tăm và hình tượng công chúng đều tốt.

Giờ nghỉ, Lam Tâm Kỳ bước tới, đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân.

“Người không tự lượng sức mình, ngã đau.”

Không xa có người cô.

Cô ta nở nụ cười dịu dàng vô hại: “ tiếp theo là hôn của tôi và Giang Dự đấy.”

Nói bỏ đi.

Giang Dự tiến lại gần: “Cô đừng ở đây, ảnh hưởng đến tôi.”

Tôi cúi đầu lí nhí “ừm, ừm”, trong lòng nhói một vệt đau nhỏ.

“Giang Dự, anh quay đêm nhiều, nhớ giữ sức.”

Tôi vẫy tay tạm biệt anh.

Vừa xoay người, tay anh nắm lại.

“Tiêu Tiêu, cô chờ tôi ngoài này được không?”

Giang, chuẩn !” – tiếng người của đoàn vang .

Anh đành buông tay.

Tôi gỡ nhẹ, khẽ nói: “Anh đi đi.”

Trên đường ra sân bay, tôi nghĩ nhiều.

Tôi nhận ra mình đã không còn giống một fan nữa.

Tôi nên giữ khoảng cách, không xen vào công việc hay đời sống của anh.

Xuống máy bay, tôi cố kiềm lòng, không gì cho anh.

Những ngày đó, tôi vùi mình vào công việc.

Ngày nào cũng tăng ca đến khuya, tắm là ngủ liền.

Tôi cố không bất kỳ tin nào liên quan đến anh.

Vài ngày , tôi nhận được tin – lần đầu tiên anh chủ động.

“Hôm nay thời tiết bên cô thế nào?”

Giọng văn cứng nhắc, hẳn là ít khi chủ động nói chuyện với ai.

Tôi trả lời: “ đẹp.”

Một lát , lại thêm tin : “Ngày mai cô làm gì?”

Tôi gõ hai chữ: “ mắt.”

Hôm kia là sinh nhật mẹ, bà đăng ảnh hai mẹ con WeChat, bạn học cũ của bà nhìn thấy.

Con trai người đó nói vừa nhìn tôi đã “cảm nắng”.

Mẹ năn nỉ mãi, tôi đành đồng ý gặp tối thứ bảy.

Giang Dự không trả lời nữa, chắc lại bận quay rồi.

Tôi đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.

10

Tối thứ bảy, tôi ăn mặc đơn giản, đến nhà hàng giờ hẹn.

Nhân viên dẫn tôi tới bàn, người đàn ông đối diện đã ngồi sẵn.

Thấy tôi, ánh mắt anh ta sáng , lập tức đứng dậy: “Xin chào, tôi là Hoàng Gia Hựu, con trai bạn học của mẹ em.”

Tôi mỉm cười: “Chào anh, tôi là Tiêu Tiêu.”

Ngồi xuống, tôi mở lời: “Đã là mắt, ta thẳng thắn một chút nhé, anh muốn gì cứ .”

Anh ta gật đầu: “Nghe mẹ tôi nói, em là con một?”

.”

“Thế tốt, tôi cũng là con một.”

Tôi khựng lại: “Hình như mẹ tôi nói anh có hai gái…”

Anh ta cười: “ gả đi là người ngoài rồi, nhà tôi có mỗi tôi là con trai.”

Tôi đen mặt.

Trước khi đi, mẹ dặn tôi dù thế nào cũng ngồi ít nhất một tiếng – nếu không, bà mất mặt với bạn bè.

Tôi nhìn đồng hồ – còn 55 phút.

“Tiêu Tiêu, về chuyện mua nhà, bên em bỏ ra bao nhiêu?”

Tôi nhấp nước: “Khoảng hai triệu, phần còn lại tôi vay ngân hàng, tự trả.”

Anh ta cười: “Nhà tôi góp bốn trăm ngàn, này ta có thể mua căn to hơn.”

Cái gì? Mới gặp đã tính chuyện mua nhà rồi ?

“Anh tiện cho tôi thu nhập của anh chứ?”

Tôi .

“Làm tròn gần một vạn.”

“Không làm tròn?”

“Sáu ngàn.”

Tôi suýt sặc nước.

Anh ta vội nói thêm: “Công việc tôi ổn , không như mấy người làm của em, nói không chừng mai thất nghiệp.”

Tôi cười khan hai tiếng, như đáp.

Không khí rơi vào ngượng ngập.

Rồi anh ta nói tiếp: “Phụ nữ nên lấy việc chăm sóc gia đình làm trọng, vị trí tốt nên để đàn ông nắm.”

Tôi liếc đồng hồ: “Xin lỗi, tôi cần xử lý việc gấp.”

Mở laptop, tập trung làm việc, không đáp thêm lời nào.

Loại người này không phí thời gian, còn dẫm giới hạn của tôi.

Tôi thậm chí chẳng muốn chửi – lỡ đâu dạy khôn hắn, lại hại người khác.

Làm việc còn 10 phút mới đủ một tiếng.

Tôi lấy điện thoại, mở Weibo giết thời gian.

Trong hộp thư có tin đọc – từ Tiểu Triệu, trợ lý của Giang Dự.

Thời gian gửi hôm tôi đến đoàn .

[ Tiêu Tiêu, em là Tiểu Triệu – trợ lý của Giang.]

[Khi nghỉ giữa , cứ tìm người khắp trường.]

[Hôm nay anh ấy tâm trạng lạ lắm, quay mãi một , bao giờ như .]

[ cứ mượn điện thoại em, như đang đợi ai tin.]

[Có đang yêu người ta “đá” rồi không ạ?]

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, đầu óc trống rỗng.

Tiêu Tiêu?”

Tôi ngẩng – Hoàng Gia Hựu : “ việc ?”

Tôi không trả lời, giơ điện thoại chụp ảnh anh ta, gửi cho mẹ hai chữ:[Đã check-in]

Rồi đứng dậy: “Hôm nay tới đây thôi, tôi có việc bận.”

Anh ta vội nói: “Tôi thấy chúng ta khá hợp đấy.”

Tôi đi tới quầy thanh toán, cười nhạt: “Không cần chia đôi, bữa này tôi mời.”

Dứt lời tôi quay lưng rời đi.

11

kịp về tới nhà, mẹ đã tới: “Thằng Gia Hựu khen con lắm, là con bận quá thôi.”

Tôi không nhịn được: “Mẹ, anh ta tự nhận con một, lương sáu nghìn, còn bảo phụ nữ nên ở nhà lo bếp núc!”

“Con cũng làm lời mẹ rồi nhé – bữa ăn kéo đủ một tiếng!”

Vừa nói vừa lái xe, tôi dừng lại dưới chung cư nghe tiếng : “ Tiêu Tiêu.”

Tôi sững lại – giọng của Giang Dự.

Quay đầu, cửa kính xe bên cạnh hạ xuống, anh đang nhìn tôi.

Tôi đi tới, ngồi vào ghế phụ: “Sao anh ở đây? Không đang quay sao?”

Anh thẳng: “Buổi mắt thế nào?”

Tôi hơi ngẩn ra – sao anh ?

“Cũng… tạm.”

(“Tạm” là vì không bao giờ muốn gặp lại.)

“Vì sao đột nhiên đi mắt?”

Tôi thở dài: “Gia đình giục, họ thấy tôi già rồi.”

Anh quay đầu sang hướng khác: “Em không thích tôi nữa ?”

“Làm sao có chuyện đó! Anh là nam thần của tôi !”

Tôi cười gượng để che đi chút xót lòng trong giọng.

“Nhưng… một ngày nào đó, anh cũng có bạn gái, kết hôn…”

“Người đó… không thể là em sao?”

Giọng anh nhẹ đến mức tôi tưởng mình nghe nhầm.

Anh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc: “Người cưới tôi – không thể là em sao?”

Tôi há hốc, ôm đầu – tôi nghe cái gì thế này?!

Không tôi đang mơ đấy chứ?!

Tim tôi như có đàn rồng đang gào rú!

Nam thần của tôi nói… muốn cưới tôi!

Tôi ngây người, không nói nổi lời nào.

Anh tưởng tôi không tin, ánh mắt càng thêm kiên : “Đêm đó, lúc tôi hôn trộm em em thật ra ngủ.”

Tôi bỗng nhớ ra: “Nhưng hôm ấy anh bảo tôi về, nói tôi ảnh hưởng đến anh…”

“Bởi vì đó quay hôn, có em ở đó tôi không tập trung được.”

ấy… tôi hôm hơn hai mươi lần.”

“Không tìm được em, tôi điện, máy em lại tắt, tôi thật sự khó chịu.”

Anh cúi đầu, giọng thấp hẳn: “ Tiêu Tiêu, từ khi quen em, tôi mới cảm giác được người khác bảo vệ là thế nào.”

Nhìn anh thế này, tôi lại nổi hứng trêu: “Thật ra tôi thấy anh trai anh cũng ổn đó.”

Anh ngẩng , môi run run, đuôi mắt đỏ hoe.

Tôi hoảng hốt: “Tôi đùa thôi! Tôi sai rồi, Giang Dự, anh đừng như thế…”

“Em như , tôi đau lòng lắm, chịu không nổi đâu.”

Ngày thứ tư khi công khai yêu nhau, sếp đã “đuổi” tôi khỏi công ty.

“Tôi được N+3 bồi thường chứ?”

Sếp trừng mắt: “Cô còn đòi gì nữa? Giờ cô là người tiếp quản công ty rồi đó!”

Tôi mới , nhà họ Giang sợ Giang Dự quá hiền, dễ bắt nạt trong giới.

Từ khi anh debut, nhà đã âm thầm chống lưng bảo vệ.

Giờ, phần mảng kinh doanh Giang Hạc giao lại cho tôi phụ trách.

Tôi quay sang nhìn anh: “ là giờ em lấy tiền nhà anh đầu tư cho anh – thành nhà tài trợ của anh ?”

Tôi lăn trên giường hai vòng, cười to: “Anh trai anh là thiên tài kinh doanh, làm gì cũng ra tiền.”

Anh nghiêng đầu, nửa cười nửa trêu: “Sao thế, lại động lòng rồi ?”

Tôi ló đầu ra khỏi chăn: “Anh nói gì chứ!”

Anh nhướn mày: “Chiến binh sáu cạnh, học Ivy đàng hoàng, hoàn hảo không tì vết cơ ?”

Tôi ném gối vào người anh.

Bây giờ cái miệng của Giang Dự, là được “khai quang” rồi!

Tùy chỉnh
Danh sách chương