Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Nửa năm sau, tôi vô tình đi ngang qua quán lẩu hôm , bất ngờ phát hiện tiệm đã đóng hẳn!
, một nhóm các ông bà lão tụm năm tụm ba, mặt nấy đều ngơ ngác:
“Trời đất, ăn bao nhiêu tháng trời rồi, sao tự dưng đóng ? biết đi đâu ăn nữa đây?”
“Sao lại vậy? Không mở cũng chẳng lấy một tiếng! Để tôi gọi điện mắng cho lão chủ một trận!”
…
Cả đám người chỉ lo phàn nàn chuyện không có chỗ ăn, chỉ duy nhất một ông lão chợt ngộ ra:
“Chết rồi, có gì đó không ổn! Không lẽ… quỵt tiền bỏ trốn rồi?”
dứt lời, mọi người đồng loạt hốt hoảng, nháo nhào gọi báo sát.
, mẹ chồng tôi đang đẩy xe lăn chở cha chồng đến, trông thấy tượng rối ren cùng xe sát đậu sừng sững quán, bà ta đứng đờ người, ngẩn tò te.
Cha chồng chợt hiểu ra chuyện gì đó, ôm ngực ngã vật ra sau, mắt trợn trắng.
Sau khi sát điều tra kỹ càng, lộ ra đây chính là một vụ lừa đảo quy mô lớn núp bóng đầu tư!
Công ty lừa đảo nhắm vào nhóm người già có lương hưu cao, ít tiêu xài, lấy chiêu “ăn lẩu miễn phí mỗi ” làm mồi nhử, dụ dỗ hơn một trăm cụ ông cụ bà góp vốn đầu tư.
Có người đầu tư 100 triệu, có người 1 tỷ, thậm chí có người còn cầm cố cả căn nhà đổ vào – tổng số tiền liên quan đến 20 tỷ đồng!
Buồn cười nhất là: không chỉ nhân viên trong quán là diễn viên, cả đám bò trong nông trại cũng là “bò diễn”.
Số tiền mấy ông bà cụ góp vốn, chẳng hề được dùng để nuôi bò hay xây trại gì , chỉ được dùng để chi trả “lợi nhuận” cho các nhà đầu tư khác – đúng chuẩn mô hình Ponzi trá hình.
Sau khi trừ 3,5 tỷ tiền “lợi nhuận”, bọn lừa đảo đã ôm trọn 16,5 tỷ rồi biến mất không dấu vết.
Sau cú sập , những người từng được mẹ chồng tôi giới thiệu đầu tư thi nhau tìm đến nhà đòi nợ, làm ầm ong vỡ tổ.
Trong đó có cả nhà Tư Châu Tuyền – đó lời cũng gọi “mẹ à mẹ ơi”, “mẹ là thần tài con”, bây quay ngoắt 180 độ, mồm năm miệng mười mắng “mụ già chết tiệt”, “bà già khốn nạn”.
con dâu đến con gái, nấy đều xé toang mặt nạ, không nể nang gì mẹ chồng tôi nữa.
Cha chồng tôi không chịu nổi cú sốc, nhập viện chưa đến một đã trút hơi thở cuối cùng.
đó nhà loạn cái chợ, đến người đứng ra lo hậu sự cho ba chồng cũng không có.
Người ta kéo đến nhà mắng chửi, đập , nhét đầy hành lang.
Mẹ chồng sợ quá trốn trong phòng, vẫn bị lôi ra đứng giữa đám đông chịu người ta chỉ trỏ, quát tháo.
Dẫn đầu lại chính là Tư – cái người còn khen mẹ chồng tôi là “người tốt, thương con thương cháu”.
Áp lực dồn đến cực điểm.
Mẹ chồng leo sân thượng.
Trong tiếng chửi rủa um trời, bà nhảy xuống.
Không một câu.
Không ngoảnh đầu.
Chỉ còn tiếng “bịch” nặng nề, rơi xuống đất cùng một đời người.
Tư vợ chồng chồng mất nhà, mất sạch tiền, quay lại ăn bám nhà tôi.
Chồng tôi – Châu Vĩ – đó đã bị cuộc đời vắt cạn, hối hận, tuyệt vọng.
Tôi lấy đơn ly hôn đưa ra mặt anh ta.
Anh ta còn níu kéo, vì chính anh ta biết, với bộ dạng hoàn , anh ta không thể tìm khác được nữa.
tôi không còn lý do gì để ở lại.
Tôi nộp thẳng hồ sơ ly hôn tòa.
Về quyền nuôi Nhím?
Anh ta không có khả năng.
Không có tiền.
Không có trách nhiệm.
Cũng không xứng.
Tất cả những lần anh ta :
“Con gái lớn rồi cũng đi lấy chồng, nuôi làm gì cho tốn.”
hay
“Con gái uống sữa rẻ thôi.”
Tôi đều ghi âm .
Tòa chỉ nghe một đoạn, đã hiểu.
Quyền nuôi con → thuộc về tôi.
Căn nhà → cũng thuộc về tôi.
căn nhà đã bị bi kịch ám mùi rồi.
Tôi không ở nữa.
Tôi đăng bán.
Tiền bán nhà, tôi dọn sạch.
Người từng dựa dẫm → mời đi .
Đời tôi đóng lại chương cũ đó.
Còn vợ chồng chồng – đứa sinh ra đã nằm phòng hồi sức đặc biệt.
Không qua nổi vài .
thật…
Đối với đứa trẻ đó, không đầu thai vào cái nhà ấy, có khi lại là ơn trời.
Sau vụ dầu bẩn lần , người trong nhà cũng để lại di chứng cả.
Anh cả bị nhiễm HP nặng, điều trị hoài không khỏi.
Sức khoẻ, tinh thần, tiền bạc – thứ cũng rơi xuống đáy.
Chỉ có tôi –
Tôi dắt Nhím rời khỏi thành phố ấy.
Tôi đổi số.
Đổi nhà.
Đổi cả cuộc đời.
Một tháng sau, tôi tìm được công việc , thu nhập ổn.
đưa Nhím đến trường mầm non , con nắm tay tôi, ngước cười rõ tươi:
“Mẹ ơi, nhà mình chỉ có hai mẹ con mình thôi hả?”
Tôi cúi xuống ôm con, lòng nhẹ nắng sau mưa:
“Ừ. Mẹ con.
Vậy là đủ rồi.”
Gió mát.
Trời xanh.
Chương mở ra.
dạo cả người cũng khó chịu, hơi đau một chút là tự nghĩ chắc do dầu bẩn gây ra. Cả chìm trong lo lắng ám ảnh.
Thằng nhà anh cả phát triển chậm, bác sĩ yêu cầu phải tiêm hormone tăng trưởng định kỳ hy vọng theo kịp bạn cùng tuổi.
chồng tình trạng còn tệ hơn. Vốn cơ thể đã yếu, lại cố chấp giữ lại đứa con biết rõ là không khỏe mạnh. Sinh xong, người hốc hác đến nỗi già thêm mấy chục tuổi, nhìn không nhận ra được nữa.
Đứa vào phòng hồi sức đặc biệt, cố gắng mấy hôm vẫn không cứu được. Tin dữ đến, nhà chồng bên kia lập tức đòi ly hôn, phủi sạch trách nhiệm.
nhìn cả nhà rối loạn vậy, lại thấy tôi vẫn sống ổn, liền sinh lòng ganh tỵ. Cô ta kéo chồng hợp lực bịa chuyện trên mạng, là tôi hại cả nhà họ ngộ độc.
Tôi chỉ cười. tôi khuyên, không chịu nghe. kêu khóc trách móc, còn có nghĩa lý gì nữa.
Tôi đăng thẳng đoạn video tôi lắp trong bếp mạng. Mọi thứ đều rõ ràng: bà mẹ chồng dùng dầu chảy máy hút mùi để chiên xào, dùng cả quần lót chồng để lau bếp. Dầu trong chảo để cả tuần vẫn đun đi đun lại. Không cần tôi giải thích, nhìn cũng hiểu.
chồng câm lặng. Không còn mặt mũi đến gây sự nữa.
Còn chồng cũ, nhìn bề ngoài có vẻ hồi phục nhanh nhất, thực ra gan đã tổn thương, phải dựa vào thuốc lâu dài. Sức khỏe xuống dốc, điều kiện lại không tốt, đừng cưới vợ , ngay cả người để ý cũng không có.
Thời gian trôi qua, con gái tôi lớn khỏe mạnh. Còn tôi, cũng dần quay lại sự nghiệp mình.
Phụ nữ thoát khỏi một cuộc hôn nhân tồi tệ, thường phải lột một lớp da đau đớn. đổi lại, sau khi bước ra được rồi, cả thế giới đều là mình.
Tôi bây , tất cả những gì tôi , tôi có được.
Còn những thứ tôi không , đã rời khỏi cuộc đời tôi sạch sẽ.
--