Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Một tia giận dữ thoáng lướt ánh Minh .
“Tô Vi, em giận thì cũng phải có chừng mực.”
“Tối đó anh bận làm thí nghiệm, không rảnh để nghe điện thoại, nên mới không bắt máy.”
“Anh đã bảo Vũ nói em rồi — tờ đơn ly hôn đó không phải do anh ký. Chắc chắn có hiểu lầm gì ở đây.”
Cuộc tranh cãi bắt thu hút sự chú ý của nhiều . Một số kẻ hóng chuyện đã bắt phía này, tất cả đều ánh sắc lạnh của Phó Dương lườm cho rụt lại.
“Là chính anh ký .” – tôi nói.
“Em đang nói linh tinh cái gì vậy?” – anh ta nổi giận quát – “ anh có thể ký được?!”
lời anh ta chưa dứt, đã có hét tên tôi rồi lao phía này.
Ánh họ rực cháy một loại phấn khích khó tả, thể tôi là một món báu vật vô giá.
Có kẻ cầm trong một lọ chất lỏng không rõ là gì, vung vẩy trong không khí.
Phó Dương cau mày, theo phản xạ định kéo cửa ghế sau xe ra.
“Cạch… cạch”—
nắm phát ra tiếng khô khốc: cửa đã Minh khóa từ bên trong.
Cùng lúc đó, kính cửa ghế lái từ từ kéo .
Gương mặt Minh biến mất sau lớp kính.
Tôi sững sờ tất cả diễn ra trong khoảnh khắc, máu dồn não, chân lạnh ngắt, toàn thân cứng đờ không thể cử động.
Từng ký ức Minh lướt tôi một cuốn phim tua ngược — nhanh nỗi chẳng đọng lại được gì ngoài hình ảnh kẻ điên kia đang xông tới gương mặt méo mó dữ tợn.
Tất cả thật hoang đường và nực cười.
Bên tai tôi vang một câu chửi thề, cùng lúc đó, bàn Phó Dương siết chặt lấy tôi, giật lấy hành lý, rồi kéo tôi chạy bay.
bóng cây loang lổ lướt , mùi hương nhè nhẹ quen thuộc trên anh ập , chúng tôi bỏ lại đám đông phía sau.
Cho khi anh nhét tôi trong chiếc Maybach, tôi mới có cảm giác — mình vừa thoát khỏi địa ngục, trở lại nhân gian.
Phó Dương mồ hôi ướt đẫm, vừa ngồi ghế lái, tôi đã không kiềm được bật khóc, nghẹn ngào nói:
“Chai hoa đó là em pha từ hoa và thơm đấy… giờ anh vẫn dùng?”
“…Tại anh không bỏ mặc em chạy đi?”
Anh đưa cho tôi một tờ khăn giấy, khẽ đáp:
“Vì là em tặng, nên không nỡ dùng hết.”
9
Tôi không quay nhà nữa. Phó Dương đưa tôi căn hộ cao cấp của anh, hỏi tôi tiếp theo định tính .
Anh nói nếu cần, anh có thể tài trợ tôi một trăm triệu, giúp tôi vực dậy công ty.
anh không biết — năm , để chứng minh ba rằng tôi không hề yếu kém, tôi đã âm thầm tư, khởi nghiệp ở ngoài và hiện đã lọt top doanh nhân giàu có tại Bắc Mỹ.
Khối tài sản đó đang trong quá trình chuyển . Tối nay chắc hoàn tất.
Tôi không kể rõ Phó Dương, chỉ mơ hồ nói:
“Tôi có cách.”
Anh cũng không gặng hỏi. Chỉ gọi cho trợ lý, tăng cường bảo vệ, bố trí vệ sĩ túc trực 24/24 dưới tòa nhà.
“Đừng sợ.”
Trước khi rời đi, anh khẽ xoa tôi:
“Dù em định làm gì tiếp theo, anh cũng ủng hộ.”
Một câu nói thôi — suýt nữa khiến tôi rơi .
Tôi bật cười, giơ đấm anh một cái thật nhẹ.
Không ngờ anh nhân cơ hội kéo tôi lòng.
“ Vi,” – giọng anh trầm khàn –
“ năm , anh luôn hối hận. Nếu năm đó anh cứng rắn hơn, giữ em lại… hoặc cùng em lễ tang nhà họ …”
“Biết đâu em sống vui vẻ hơn bây giờ?”
trên đời làm gì có nếu .
Nếu năm đó tôi không cố chấp gả cho Minh , liệu có thể kịp mặt ba lần cuối?
Tôi đỏ tiễn Phó Dương xe. Lúc quay lại, tôi không ngờ lại gặp Minh .
Anh đang mấy vệ sĩ cao lớn vây quanh, xách một hộp bánh kem màu hồng.
“Tôi là chồng .” – Giọng anh bình tĩnh, gương mặt đỏ bừng đã bán đứng sự tức giận trong lòng –
“Mua cho vợ một cái bánh sinh nhật, cần các cho phép à?”
Một vệ sĩ quay sang tôi để chờ ý. Minh cũng lập tức phía tôi.
“ Vi,” – anh vội vàng nói –
“Lúc ban ngày xe anh có khác, anh không cố ý không cho em . mệt, có thể để hoảng sợ chung em chứ?”
“…Anh biết chắc Phó Dương giúp em.”
“Anh không định bỏ mặc em đâu. Anh đã mua bánh em thích nhất, chúng ta ngồi lại nói chuyện đàng hoàng được không…”
Anh cứ thế nói mãi. hình ảnh ban sáng vẫn hiện rõ ràng trong tôi, chưa kịp tan.
Anh lại có thể bình thản bàn chuyện đó thể không có gì to tát?
“Là Trần Vũ, đúng không?” – tôi hỏi.
Giống có ai ấn công tắc, giọng anh lập tức im bặt.
Tôi tưởng anh mất kiên nhẫn — ai ngờ anh lại thấp giọng:
“Em có thể đừng cứ nhằm Vũ nữa không?”
“Trong , anh vẫn là độc thân. thích anh, chỉ muốn gần anh, vậy thì có gì sai?”