Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY CHƯƠNG 1 :
Hắn một miếng liền nhăn : bên cuốn đúng hạt hoa tiêu — sát thủ ẩn hình.
Tôi vội vàng rót nước đưa hắn. hắn lúc lưỡi tê rồi, cảm giác ngu luôn.
ngậm nước đã bị phỏng, giật mình run , răng nghiến ken két.
“… à quên đi, tôi làm chắc.”
Thế là cả bữa sau , toàn là Hạ Minh Châu gắp đồ tôi, rót nước tôi, bận bịu như ông chủ lương thiện đi hầu con mèo hoàng gia.
Thi thoảng ráng tìm chủ đề nói chuyện bắt chuyện với tôi: hỏi tôi tên gì, thích gì, gu bạn trai ra sao, người mộng thế nào…
Tôi ngập ngừng. chợt hiện mấy câu triết lý gia đình thường lảm nhảm:
gái tôi : “Thợ săn đỉnh cao là người tự nguyện làm con mồi.”
nói: “Thành thật là kỹ năng chí mạng.”
Mẹ tôi chốt hạ: “Đàn ông mà, càng tỏ ra không yêu hắn, hắn càng phát điên vì mình.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi chọn chiêu .
Thật lòng, … có điều chỉnh nhẹ độ sát thương.
“Tôi trước giờ cũng không có tiêu chọn người yêu. sau khi gặp anh, tôi … người như anh, hình như rất hợp.”
Hạ Minh Châu đỏ từ cổ tai, giọng ấp a ấp úng:
“Ờ… tôi cũng mình rất ổn.”
Tôi cười, nhìn hắn một .
Câu rồi đúng là có chút “dỗ ngọt”, cũng không sai.
Ít nhất là khoản gương .
Tôi nhìn người nhà riết, tiêu về sắc đẹp cũng vô thức nâng cao.
Trên đời người tôi đẹp không nhiều, mà Hạ Minh Châu là một số hiếm .
Nếu hắn không có tật xấu, không đam mê thác loạn, đúng là mẫu người lý tưởng kết hôn.
Có tiền, có , mà nếu thêm khoản “chung thủy” đúng tiêu vàng 4 sao tôi.
mẹ và gái tôi ai nấy đều đã có kết cục viên mãn.
Là người gia đình, tôi cũng không thể đội hình rối loạn được.
Nghĩ vậy, tôi càng đối xử tốt với Hạ Minh Châu hơn.
Lạ chỗ… hắn cũng rất phối hợp.
Mà không đúng, kiểu hôm nay , hoàn toàn là hắn đang “hẹn hò làm quen” tôi chứ không phải tôi theo đuổi hắn nữa rồi.
xong, hắn chủ động xin kết bạn, đưa tôi về tận nhà.
Từ trở đi, tôi bắt sa đà vào nhắn tin với hắn mỗi ngày.
Chương Mười Một
“Tôi dạo toàn buồn ngủ, mà anh chắc định tôi thức khuya đúng không? Thật ra không có đâu, là vì… tôi đang say anh.”
“Giờ chưa ngủ mà không thức khuya?”
“Không phải, là do tôi đơn quá. Ban đêm một mình, tim tôi chẳng biết đâu đúng.”
“Khụ, chỗ tôi cũng được.”
“Hôm nay tôi khiêng bao xi măng công trường. Anh bạn tôi nói tôi gánh khỏe ghê. tôi rơi nước mắt rồi.
Vì tôi nghĩ, tôi gì cũng gánh được, duy có một thứ là không gánh nổi — là nỗi nhớ anh.”
“Đừng gánh nữa, chuyển khoản đây, tôi gửi tiền.”
Tôi chớp mắt, bị hắn chọc cười.
Nhớ tới chiếc đồng hồ tôi từng giới thiệu, tôi đặt luôn hắn một — thương hiệu sang, bao đẹp.
“Gửi anh một món quà, nhớ giữ kỹ tình yêu tôi nha ^_^.”
“Vậy tới lượt tôi mời tối rồi.”
Hạ Minh Châu hẹn, tôi siết chặt nắm tay mừng.
Nhà không ai , tôi biết chia sẻ niềm vui với Nguyệt Sắc Tuyết Sắc.
Cậu chơi game hỗ trợ tôi hừ hừ:
“Ra là lý do cả tuần cậu không game là thế?”
“Xin lỗi nha, sau tôi đảm mỗi tuần đều. nè, tôi chợt giọng cậu… có vẻ giống Hạ Minh Châu ghê á.”
Cậu ngập ngừng một nhịp:
“Ờ… vậy hả?”
Tôi không nghĩ nhiều, “ừm” một tiếng rồi out game, sửa soạn tới nhà hàng hắn đã đặt.
Hôm nay hắn mặc vest xám, ôm sát người, vai rộng eo thon, vóc dáng nổi bật đến mức khiến tôi ngồi đối diện mà… đỏ hết cả , biết cắm .
Hắn bật cười:
“Hạ Dao, sao trên mạng miệng lưỡi lanh lẹ thế mà ngoài rụt rè vậy?”
Tôi chưa kịp phản ứng, phòng bên cạnh bước ra hai người.
Một là gái tôi, người là một phụ nữ lạ .
Tôi nhíu mày, định hỏi Hạ Minh Châu đã nghiêng nhìn theo.
“Hình như… người là Diệp Linh Lăng, bạch nguyệt quang năm xưa Lục Xuyên?”
Tôi sực nhớ ra, đúng rồi, đến đoạn rồi.
Lục Xuyên – Diệp Linh Lăng – gái tôi, người sắp bùng nổ.
Trận ngược tiên tôi sắp xảy ra!
Tôi bật dậy, đi nhanh tới , hay nghe Diệp Linh Lăng đang giọng: