Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Cận Ngôn rõ ràng biết, tôi ghét nhất là bị nói không chuyện.
Từ nhỏ, ba mẹ luôn dạy tôi rằng tôi là chị, chuyện, nhường nhịn em .
Vậy nên, sữa đùi gà là của em, còn tôi chỉ cần ăn cơm trắng rau muối là đủ.
Em tình vỡ cũng được khen là “có sức khỏe”, còn tôi, dù hết việc nhà, học giỏi nhất lớp, cũng được một cái nhìn động viên.
Em tình xé bằng khen của tôi, ba mẹ bảo “nó không ý đâu”.
Em đánh chửi tôi, họ bảo “nó còn nhỏ, chưa chuyện”.
Nhưng tôi chỉ hơn nó hai tuổi, tôi nào cũng là người chuyện?
Thậm chí, có lần tôi phát hiện em lén nhìn tôi tắm, đem kể ba mẹ, họ nhìn nhau cười lớn:
“Không , trẻ con biết gì chứ.”
“Nó là em ruột con, nhìn một chút thì có ?”
“Con gái , đừng có nói linh tinh, biết xấu hổ gì !”
Nhưng nếu là em mách lẻo họ, cần biết đúng sai, họ liền lôi roi da ra đánh tôi tới tấp.
Cái gọi là “nhà yên cửa ấm”, thực chất là đổi bằng sự nhẫn nhịn chịu đựng của tôi.
này tôi rốt cuộc cũng thoát khỏi ngôi nhà đó, có được công việc, có được chồng.
Chồng tôi đó biết chuyện, ôm tôi dỗ dành:
“Yên tâm, ở bên anh em không cần chuyện nữa.”
Tôi đã tưởng anh là sự cứu rỗi của đời mình.
Ai ngờ chưa tới hai năm, anh cũng quên sạch những lời ấy.
8.
Tôi cứ tưởng trận cãi vã đó, Cận Ngôn sẽ không nhà.
Không ngờ tối đó anh , say khướt.
Tôi đang ôm máy tính gõ bài trên sofa.
Nếu là trước đây, tôi đã nhanh chóng pha mật ong, nấu canh giải rượu cho anh .
Nhưng giờ tôi mệt , không nhìn thấy anh nữa.
Tôi đặt laptop lên bàn, định phòng tắm lấy đồ.
Bất ngờ, một đôi rắn chắc vòng ra ôm chặt lấy tôi, hơi thở nóng rực phả lên da.
Anh tựa đầu lên vai tôi, nhẹ lên cổ:
“Vợ ơi, không để ý đến anh?”
Tôi gồng người gỡ anh ra, nhưng anh cứng như kìm sắt, siết chặt lấy eo tôi, còn kéo mạnh tôi lòng.
“Vợ à, ngoan chút đi .” – Anh thở dài bất lực.
“Em nhường ấy đi, ấy còn gì .”
Tim tôi lạnh đi nửa phần.
Người thân không yêu thương tôi, giờ ngay chồng cũng thay lòng.
Rốt cuộc, tôi mới là người còn gì .
Tôi nhắm mắt, nuốt vị chát nơi cổ họng.
“Cút!”
Tôi đẩy mạnh anh ra, đi thẳng phòng tắm.
Tắm xong, tôi chợt nhớ máy tính vẫn để ngoài phòng khách.
Vừa quay , dưới ánh đèn, Cận Ngôn đang ngồi im không động đậy, mắt dán màn hình.
Tôi chợt nhớ ra nãy mình đang xem bản thảo đơn luật sư gửi đến.
Cận Ngôn mặt đỏ gay vì rượu, ngơ ngác nhìn tôi:
“Vợ ơi, em định ai vậy?”
Anh lao tới, ôm chặt lấy eo tôi, hơi thở dồn dập, giọng lặp đi lặp :
“Vợ ơi, đừng , đừng !”
“Chúng ta không đâu! Trừ khi anh chết!”
Từ đêm hôm đó, ngày nào Cận Ngôn cũng nhà.
Anh chủ động báo cáo lịch trình, đưa cơm trưa, thậm chí khi Thư gọi điện, anh còn chặn số ta ngay trước mặt tôi.
“Vợ yên tâm, từ giờ anh không qua ta nữa, chỉ có mình em thôi.”
Tôi nhìn bộ dạng si tình của anh chỉ thấy buồn nôn.
Thấy chưa? Anh biết những gì anh từng là sai.
Biết rõ vai trò người chồng là gì, biết giữ giới hạn, nhưng vẫn tình buông thả.
Tận hưởng những mập mờ mờ ám, mặc kệ tổn thương của tôi.
Tôi biết anh đang gắng hàn gắn mối quan hệ.
Nhưng ?
Muộn .
9.
Không lâu đó là gia đình của nhà họ Cận.
Tôi vốn đi.
Nhưng hôm qua bà nội Cận gọi điện, giọng vui vẻ bảo rất nhớ tôi, mong tôi đến.
mới dâu, tôi không có tiền, không có quyền, cũng không khéo ăn nói.
Người nhà họ Cận ai cũng khinh thường tôi, lưng gọi tôi là “đào mỏ”, “trèo giường đổi đời”.
Họ còn nhiều lần nhục, bày mưu hãm hại tôi.
May có bà nội Cận yêu quý luôn bảo vệ tôi, tôi mới trụ vững được suốt hai năm qua.
Tôi không phụ lòng bà, cũng không bà buồn.
“Yên tâm nhé bà, con nhất định sẽ thăm bà.”
bữa lộng lẫy ánh đèn, tôi khoác Cận Ngôn, cùng anh tiếp khách.
khi khách khứa rời đi, tôi rút ra, đưa xoa trán, mệt mỏi.
Cận Ngôn cúi xuống dịu dàng hỏi:
“Mệt à? nghỉ một lát không?”
Đúng này, cánh cửa mở ra, Thư bước bộ váy trắng tinh khôi.
So những bộ váy lộng lẫy lớp trang điểm kỹ lưỡng của mọi người xung quanh, Thư mặc váy trắng đơn giản trang điểm nhẹ đến mức gần như không có gì.
Sự tinh khôi ngây thơ ấy lập tức thu hút ánh nhìn của tất mọi người.
Không ít đàn ông bữa nhìn ta đầy kinh ngạc, bị vẻ khác biệt ấy cho rung động.
Thật ra chiếc váy trắng đó tôi đã từng thấy điện thoại của Cận Ngôn.
Là tấm ảnh chụp ở buổi dạ tốt nghiệp đại học năm xưa.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
bước tới trước mặt tôi, ánh lóe vẻ kiêu ngạo cuồng vọng:
“Thư luật sư đã ra rồi, đơn sẽ nhanh chóng đệ trình. Đến lúc giả điên cũng vô dụng.”
“Anh cũng không muốn làm khó người khác, nhưng danh dự của công ty vợ tôi không thể bị bôi nhọ. Chỉ cần đứng trước mặt mọi người ống kính livestream, thừa nhận nay là do cố gây chuyện, xin lỗi Tiểu của tôi, tôi sẽ không truy cứu.”
Sau , anh ghé sát, hạ giọng mà chỉ tôi anh mới :
“Vân Khuynh, đây là cái thang cuối cùng tôi cho bước xuống. Đừng không biết điều. nhìn xem ai trong công ty đứng về phía không?”
Tôi không chút khách khí đáp :
“ , anh đúng là không biết xấu hổ! Sự thật như thế nào anh tự biết rõ trong lòng!”
Đám người hùa theo bắt gào :
“ tổng từ, nhưng con điên không xứng tha! Phải cho phá sản, để nó tru tréo như chó điên ngoài đường!”
“Đúng! Phải chết nó!”
Ngay lúc ấy, hơn mười chiếc xe limousine Lincoln dài lần lượt dừng trước cổng trường, chiếm trọn nửa con phố.
“Trời đất ơi! vậy trời! Tôi không phải đang mơ đấy chứ?!”
“Chuyện… chuyện … cả đời tôi mới thấy lần !”
Cửa xe đồng loạt mở ra, từng người mặc vest cao cấp, khí thế bất phàm bước xuống.
Đám người vừa rồi vây công kích tôi, giờ đã trợn tròn , mặt đầy kinh ngạc.
“ là giám đốc điều hành của Minh Huy! Mới trước bản tin tài chính!”
“ là trưởng phòng pháp lý của Minh Huy! nói là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Harvard, từng nổi danh nhờ vụ quốc tế!”
“Người kia tôi từng thấy trên diễn đàn quốc tế! Là chuyên gia hàng trong lĩnh vực quản lý tài!”
“Trời ơi! nay là ngày mà tôi tận thấy nhiều đại vật đến thế!”
“Chắc chắn là Tổng giám đốc mời tới để bảo vệ phu rồi!”
Mạnh Tiểu đang bàng hoàng, vừa vậy đã xúc động đến mức môi run run:
“Anh , vì mà anh làm đến mức … cảm động quá đi mất!”
Tôi không nhịn nhếch môi nở nụ cười giễu cợt — với trình độ của , xách giày cho người không xứng, lấy gọi đến?
gắt gao nhìn tôi chằm chằm, bàn tay đã vô thức siết chặt. Nhưng Mạnh Tiểu thì hoàn toàn không nhận ra, vẫn kích động kéo anh đi, chỉnh tóc tai:
“Anh , nhanh , giới thiệu với đi!”
bị kéo đến trước mặt nhóm người ấy, cố gắng giữ nụ cười lịch thiệp:
“Các vị nay sao thời gian đến đây thế ạ?”
Đáp anh là sự im lặng lạnh băng — người ngó lơ hoàn toàn, để mặc hai người với gương mặt lúng túng đến không thể cười nổi.
đi thẳng đến trước mặt tôi, cung kính cúi :
“ , tất cả tài liệu ngài cần đều ở đây.”
Hai chữ “ ” vang như sấm nổ giữa trời quang, cả đám phụ huynh giáo viên xung quanh đều hóa đá.
“… ?! Ai là ?!”
“Tôi nhầm không vậy? vật chỉ thấy trên TV gọi con điên là… hội đồng quản trị?”
Vẻ mặt của đám người càng lúc càng trở nên khó tả.
“Không thể nào! Nhất định là nhầm lẫn rồi!”
Mạnh Tiểu trơ nhìn vật vốn dĩ cao cao tại thượng ngày thường đang kính cẩn cúi trước tôi, khuôn mặt trang điểm kỹ càng của bắt cứng đờ .