Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY CHƯƠNG 1 :

9.

Minh khi Hoàng thượng gọi tổ phụ là “ ”, ngài đối với ta cử chỉ thân mật,Liền ngây như hóa đá.

“Học trò… ?”

“Ngài… ngài làm sao có là phu tử của Hoàng thượng?”

“Ông ta chẳng chỉ là một đồ nghèo ở quê thôi sao?”

Hắn lắp bắp, thần trí hỗn loạn, không tin nổi cảnh trước mắt.

Hoàng nhìn hắn, giọng lạnh như băng:“ đồ nghèo ư? Đây chính là đương triều, đứng đầu văn đàn thiên hạ.”

chẳng ngươi được ông thu làm đệ tử,Sao có đỗ đạt đến hôm ?

Kết quả ngươi chẳng những không biết ơn, dám khinh , phụ nghĩa, ỷ hiếp

Thật là bạc tâm vô nghĩa nhất trên đời!”

Minh tái mặt như tờ giấy.

tiếng của nào,Khi hắn ở kinh ứng , há chẳng nghe?

Sự trọng tín mà Hoàng thượng dành cho , hắn biết rõ.

Chỉ là hắn chẳng ngờ, mà hắn khinh là ông đồ nghèo ấy, chính là phu tử của thiên tử!

Hắn… hắn đã ngu muội đến nhường nào!

Hoàng thượng chẳng buồn nhìn vẻ mặt hoảng sợ của hắn,Chỉ lạnh lùng tiếp:“Năm ấy khi điện , ngươi vốn chẳng đủ tư cách đứng vào hàng nhất giáp.

chẳng trẫm nhận ra trong văn phong của ngươi có khí tượng của ,

Nghi rằng ngươi là học trò mới của ,Ngươi tưởng chỉ dựa vào chút tài mọn ấy mà có làm Thám hoa sao?”

xem ra, vô sỉ như ngươi,Thật chẳng xứng đáng mang hiệu Thám hoa lang!”

đoạn, ngài hạ chỉ bãi bỏ công của hắn.

Lúc này Minh mới hoảng hốt, quỳ bò mấy bước:“Hoàng thượng, Hoàng thượng! Vi thần không biết… thật sự không biết!

Vi thần không biết chính là a!”

Hoàng thượng gằn giọng:“Không biết thì có khi diệt tổ sao?”

Dứt , ngài thẳng chân đá hắn ngã nhào.

Hắn còn muốn bò lên cầu xin,Nhưng đã bị thị vệ hai bên áp giải, ghì chặt.

Hắn giãy giụa khổ sở,Cuối cùng như sực nhớ ra điều gì, liền quỳ lết đến trước tổ phụ,Đập đầu “cộp, cộp” mấy cái, máu trán rỉ đỏ nền đất:

ơi, ơi! Xin cứu Minh , cứu đồ nhi lần này!

Đồ nhi biết sai rồi!

dạy Minh — biết sai mà sửa, thiện mạc đại yên!”

Tổ phụ chỉ nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy thất vọng.

Năm xưa thu hắn làm môn , tổ phụ thật lòng muốn nâng đỡ, dìu dắt.

chẳng có ân truyền dạy,Một nghèo hèn, không tiền không như hắn,Sao có trong mấy năm mà vượt qua Huyện , Hương , Hội , tiến đến Điện .

Chỉ tiếc — lòng dễ đổi, ân nghĩa khó bền.

“Ngươi mang tâm tính này, giữ chức, tất sẽ hại dân một phương.

Vậy hôm như là lẽ nên.”

Tổ phụ khẽ thở dài, khẽ lắc đầu,Giọng buồn buồn mà dứt khoát như phán cuối cùng của bậc thánh hiền.

Minh sắc mặt tiều tụy, thần hồn hoảng loạn,

quay sang cầu xin ta:“Minh , Minh , giúp ta cầu xin đi, xưa thương nhất, chẳng , đều nghe sao?

Ta… ta không bắt làm thiếp nữa, thân phận tôn quý, ta sẽ xin Quận chúa cho phép làm bình thê.”

“Vô sỉ!”

Tổ phụ còn kịp mở , Hoàng thượng đã nổi giận quát trước:

“Ngươi là thứ gì mà dám ấy?

Minh nguyện ý, thì phong làm Thái tử phi không không ,Một tên Thám hoa bị bãi chức, còn dám mở miệng cho làm bình thê,Ngươi đúng là cuồng vọng đến cực điểm!”

đoạn, liền hạ lệnh đuổi hắn ra ngoài.

Minh vẫn không chịu phục, vùng vẫy muốn tiếp tục cầu xin.

tổ phụ vẫn không chút động dung,Hắn liền đổi sang hận thù:“ ngươi vì ta mà tận tâm dạy dỗ,Vì sao với ta thân phận của ?”

không cố ý giấu ta, ta sao phạm bao nhiêu sai lầm này?”

“Cái gì mà văn đàn chi thủ, cái gì mà đương triều,Chẳng qua chỉ là ham trục lợi mà thôi!”

Tổ phụ sắc mặt sầm , lạnh lùng phất tay áo:“Tiểu tử, với như ngươi, ta còn trách phạt sao nổi!”

Ta tổ phụ giận dữ, vội vàng tiến lên an ủi.

Tổ phụ nhìn ta, ánh mắt tràn đầy thương xót:“Là tổ phụ mắt mờ, nhìn lầm ,Khiến Minh của ta chịu thiệt rồi.”

Ta lắc đầu, nhẹ giọng đáp:“Tổ phụ là vì Minh mà làm tất cả, Minh mình ủy khuất.”

Hoàng thượng vậy, bèn thuận khuyên nhủ:

, sự đã rõ ràng,… vẫn không nguyện hồi kinh sao?”

“Dẫu chẳng vì mình, nên vì Minh mà cân nhắc.”

Tổ phụ nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng,Rốt cuộc… gật đầu chấp thuận.

Nào ngờ, sự tình kịp yên,Mới hồi kinh được ba ngày,Đã có gõ trống Đăng văn, khẩn tấu tổ phụ tội gian lận khoa cử.

Tùy chỉnh
Danh sách chương