Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phụ thân nhìn ta, trầm mặc thật lâu.
Người xưa nay hiểu rõ tính ta, biết ta chưa từng vô lý gây sự.
Cuối cùng, người đưa tay đỡ ta dậy: “Được, phụ thân tin . Đã không muốn gả, thì mối hôn này, để phụ thân thay khước từ.”
Trở về phòng mình, ta ngồi giường, nhìn lớp băng quấn trên cổ chân, bỗng nhận ra chân ta… không khỏi nhanh như .
08
Sáng sau, trời vừa hửng, Lệ phi liền truyền ta vào cung.
“Đám lang băm này! Một lũ vô dụng! Đến hoàng tử cũng không chữa nổi, giữ lại làm gì!”
chưa vào tới cửa điện, ta đã nghe tiếng khóc lóc Lệ phi.
Tô Diệu Hoa dịu giọng ủi: “Dì, người đừng kích động, biểu ca nhất định sẽ không sao.”
Ta đưa tay đẩy cửa điện. Trong điện đốt hương nồng đậm, nhưng chẳng át được mùi thuốc và khí tử vượng khắp không gian.
Lệ phi ngồi trên nhuyễn tháp vị trí chủ tọa, sưng đỏ, búi tóc cũng có phần rối loạn, hiển nhiên là cả đêm không chợp .
Ta rón rén đi vào điện, quỳ gối hành lễ: “ nữ , tham kiến Lệ phi .”
“Cô nhà họ đến rồi.”
Ánh Lệ phi dừng chân ta: “Nghe nói vốn dĩ sẽ cùng đua ngựa?”
Không cần đoán cũng biết, lời này nhất định do Tô Diệu Hoa nói bà.
Ta cung kính đáp: “Khởi bẩm , nữ đúng là đã hẹn cùng hoàng tử điện hạ đua ngựa , là giờ vào đua đã lỡ trẹo chân, nên không tới hẹn.”
Một , Mộ Dung Dao vội phụ họa: “Vâng, mẫu phi, đau đến mức đứng không vững, căn bản không theo hoàng huynh!”
Lệ phi gật đầu, song ánh vẫn đảo quanh chân ta: “Đã trẹo chân thì phải mời người xem kỹ, chớ để lại di chứng.”
Nói đoạn, bà đưa ra hiệu một bà vú cạnh.
Bà vú lập tức bước tới, không ta kịp nói, ấn ta ngồi xuống ghế cạnh, vươn tay định vén vạt váy ta lên.
Mà dưới vạt váy, cổ chân vốn sưng đỏ, nay đã sưng tấy hơn, đến lớp băng cũng bị thuốc thấm ra nhuốm vàng, trông nghiêm trọng hơn .
Mộ Dung Dao thấy , kêu lên: “ , sao mới một đêm mà chân nặng đến thế?”
Không đợi ta mở miệng, tỳ nữ Thanh Đại đi theo ta vào cung đã quỳ xuống:
“Khởi bẩm công chúa, tối tiểu thư nhà nô tỳ hay tin hoàng tử điện hạ bị thương, suốt đêm không chợp , trong phòng chép Phật kinh cầu phúc điện hạ, e là vì thế mà chưa kịp tĩnh dưỡng tốt.”
Nói rồi, nàng lấy từ bọc ra một cuộn kinh Phật bọc gấm, hai tay dâng lên.
Cung nữ đón lấy, trình lên Lệ phi.
Lệ phi mở kinh, thấy bút tích trên đó ngay ngắn thanh tú, mực sắc đều đặn, rõ là chép rất dụng tâm, nét vốn căng thẳng mới hơi giãn ra: “Cô nhà họ cũng là người có lòng.”
“ nữ cầu hoàng tử điện hạ được bình vô sự.”
Nào ngờ Lệ phi bất chợt đổi giọng: “ , nếu , nhất định sẽ không gặp chuyện như !”
Mộ Dung Dao: “Mẫu phi! Người nói gì thế?”
Lệ phi không đoái hoài đến gái, đứng dậy từ chủ vị, bước đến ta:
“Ta vẫn coi như ruột, tình ý đối với , cũng nên rõ. Nay nằm đó, sống chết chưa hay, có nguyện ý, trong quãng ngày dưỡng thương, luôn chăm sóc hay không?”
Hàng mi rủ xuống ta khẽ run.
Kiếp , bà cũng như thế, miệng nói “đối đãi như ruột”, nói “tuyệt không chê đôi chân tàn ta”.
Nhưng sau khi ta gả vào phủ hoàng tử, một năm không thụ thai, bà liền vin cớ “hoàng tự là trọng”, đưa Tô Diệu Hoa vào làm trắc phi, kín đáo bảo hạ nhân: “Tôn tử ta sao có có một ả mẹ què?”
Ta đang nghĩ cách uyển chuyển khước từ, bỗng ngoài điện vang lên tiếng nội thị cao giọng: “Thánh thượng giá đáo!”
Lệ phi lập tức khoác lên vẻ ấm ức yếu đuối, vội vàng bước ra nghênh đón.
Hoàng đế mày u ám, bước vào điện thấy kẻ quỳ đầy đất, nhíu mày hỏi: “Đây là chuyện gì?”
Lệ phi khóc như mưa: “Bệ hạ! Người rốt cuộc cũng đến! hôn mê, Thái y nói… nói chân có lẽ…”
Hoàng đế vỗ vỗ lưng bà, giọng mang chút phiền chán khó nhận ra: “Ái phi chớ nóng. y đã nói, là thương tổn xương cốt nặng, dưỡng tốt rồi cũng sẽ đứng dậy được.”
09
Mộ Dung nằm đó, sắc trắng bệch như giấy, môi khô nẻ, tấm thân vốn rắn rỏi lún trong chăn gấm, lộ ra vẻ cực kỳ suy nhược, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.
Ta lại hành lễ: “ nữ khấu kiến Hoàng thượng. Nghe tin hoàng tử điện hạ bị thương, nữ bất , suốt đêm chép một quyển kinh Phật dâng lên, nguyện điện hạ sớm ngày khang phục.”
Hoàng đế ngoảnh lại: “Cô nhà họ quả là người có lòng. Liệt có dạy ra một nữ trọng tình trọng nghĩa như , thật không dễ.”