Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19
Lũ hòa thượng bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, thề non hẹn biển rằng này không rời cửa Phật nữa, mẫu thân ta mới chịu buông tay.
Trên đường mang ta về , mẫu thân cứ lải nhải:
“ ơi, tuy là hạng bét nơi tiên giới, nhưng dù là tiên, lại là ta, lại để mấy tên hòa thượng thối áp mà đánh? Mất nhà quá chừng!”
Ta chỉ biết rơi lệ.
Không phải bị mắng, mà thương thế A Sửu.
Song mới ba ngày , hắn khỏe lại, tung tăng .
Hắn chạy đi tìm Dao, đuôi buột miệng nói:
“Xin lỗi, trước kia hiểu lầm ngươi.”
Dao: “???”
Ta thấy thương thế hắn lành hẳn, mừng rỡ khôn .
Tiểu Thạch khẽ lẩm bẩm:
“Ta nói mà, hắn không phải người đâu, hắn là Phù… ưm ưm…”
Câu chưa dứt, bị Du Du bịt miệng kéo đi.
Ta: “???”
ta cảm thấy bọn họ đang giấu ta chuyện gì?
Nhưng chuyện tạm thời gác lại, ta đang có việc trọng yếu hơn.
Ta chỉ muốn hỏi…
Cái vụ “bốc khói” , có thể khống chế được không?
lẽ mỗi lần ta thấy A Sửu là lại “bốc khói” trời đất mờ mịt?
Giờ bên ngoài động phủ, mọc một rừng khổng lồ !
Đặc biệt là hôm , khi ta hỏi hắn có thích ta không, mà hắn đỏ gật …
Cả ngọn chìm phấn bào ta.
Bọn trên vui mừng Tết, nhặt suốt ba ngày không hết.
Chúng sợ độc, ăn lẩu mấy hôm vẫn thòm thèm.
Chỉ có mẫu thân ta, là thể hiểu nổi ta lại thích A Sửu.
Bà nhìn hắn hồi lâu, mới quay lại than:
“ ngoan, khẩu vị … e rằng quá mức độc đáo .”
Ta thản nhiên đáp:
“Nương không hiểu , và người khác không giống nhau, không xem trọng dung mạo.”
Thứ ta nhìn trúng — chính là người A Sửu.
Ta A Sửu quyết định quy ẩn, chọn một thôn nhỏ nơi rừng xa xôi.
Ta lên kế hoạch rõ ràng.
Ta là , thọ nguyên dài đằng đẵng, phàm nhân chỉ trăm năm ngắn ngủi.
trăm năm , ta ở bên hắn.
Đợi hắn lúc mệnh tận, ta đánh dấu lên hồn phách hắn.
Chờ hắn chuyển kiếp, ta lại đi tìm.
Chỉ cần hắn đời vẫn thuần lương trước, ta lại hắn kết tóc thêm một kiếp.
Khói — chỉ một mình hắn mà bốc.
Tân hôn đêm , lúc nhẹ nhàng cởi y phục, A Sửu hơi nghiêng , không muốn để ta thấy .
Ta cứng rắn xoay hắn lại:
“Ta là một cây , chàng có chê ta không?”
A Sửu lắc .
“Nàng là ai , ta thích chính là nàng.”
“Vậy thì đủ .”
Ta đặt tay lên hắn, tỉ mỉ ngắm từng tấc một.
Thực hắn có một đôi mắt đào hoa vắt lại ôn nhu, lông mi dài mà mềm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch thì khiến người ta muốn hôn mãi không thôi.
Gương này rất đẹp, có chút quen quen… chỉ tiếc vết bớt đen kia làm hỏng mỹ cảm, nhưng khiến hắn trở nên độc nhất vô nhị.
Hắn — chính là người ta .
Ta nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
“Cả thiên hạ chỉ có một mình chàng, ta có thể không thích.”
A Sửu cúi người ôm chặt lấy ta, những giọt nước nóng rơi vào hõm cổ ta.
“A Thẩn… ta đối với nàng tốt.”
Hắn vốn là người vụng về, nói nổi lời hoa mỹ.
Nhưng ta thế.
Ta cười, đáp lại:
“Ta chàng nhiều.”
20
Ta A Sửu sống đời tục phàm nhân.
Trồng rau trồng dưa, nuôi gà nuôi vịt, thỉnh thoảng lại chèo thuyền sông bắt cá.
Cuộc sống tuy giản đơn mà đầy hạnh phúc.
Du Du và Tiểu Thạch đôi lúc thăm, kể ta nghe đủ chuyện kỳ quặc nơi .
Nào là vừa xuất hiện một ngư, tính tình hiền lành, chỉ mỗi trí nhớ là kém cỏi.
Lại thêm bọn đạo sĩ thu , kết quả bị Ma Tôn từng tên ném khỏi .
chuyện mẫu thân ta Dao vẫn trò “ngươi chạy ta đuổi”, mê mẩn chán.
Nghe mà ta cười ngửa bụng.
Ta cứ tưởng cuộc sống thế kéo dài mãi mãi.
Thẳng một ngày nọ, nhiều năm yên ả, A Sửu bắt có điều lạ .
Tựa hồ tâm sự giấu lòng, hay thất thần, chìm suy nghĩ.
Lại lén ta mà lặng lẽ đi gặp người nào đó.
Ta sinh nghi.
Một đêm kia, hắn lại len lén cửa, ta giả vờ ngủ, âm thầm dùng thuật pháp tụ một tiểu , bám theo hắn.
Ta tưởng kẻ hắn gặp là người tình.