Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vào ngày nhật, cô bạn thân ở nơi xa điện mừng tôi.
“Ước một điều đi!”
Tôi nhanh trí nghĩ đến dáng vẻ cực phẩm của anh trai cô ấy.
“Vậy thì… tôi sớm trở thành chị dâu của cậu !”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi một giọng trầm ấm vang lên:
“Được.”
1
Vào ngày nhật, ai khổ cực tăng ngoài tôi chứ?
thầm rủa trong , tôi làm tiếp phần PPT.
Những cô đồng nghiệp khác tăng đều được bạn trai gửi đồ ăn khuya.
tôi, một con chó độc thân, chỉ biết gặm bánh mì và uống nước nóng.
Không ghen tị, đấy!
Nghe đi nghe lại Bát Nhã Tâm Kinh cả chục lần, cuối cùng tôi cũng được tan làm.
Đang lê bước mệt mỏi về phía ga tàu điện ngầm thì điện thoại reo — là bạn thân đến.
“ mừng nhật nha, tiểu thư xinh đẹp!”
“Cảm ơn !” — tôi ngáp dài — “Tôi mà tăng thêm nữa là héo rũ mất thôi! tôi là bà cô cho rồi!”
“Đang độ thanh xuân tươi đẹp mà sao héo như đuôi chó khô, chỉ vì tăng xong đấy!”
Cô ấy bật cười khanh khách ở đầu dây bên kia.
“Chưa ăn tối đúng không? Tôi đặt đồ ăn cho rồi đó! Gà rán và trà sữa cô thích nhất!”
“Vẫn là bảo bối của tôi hiểu nhất!”
Nghe có đồ ngon, tôi lập tức tỉnh táo hẳn!
“Để cảm ơn cậu, tôi cho cậu ké điều ước nhật năm nay — mong sang năm tôi có thể không làm mà vẫn có ăn!”
“Thêm điều nữa là có ba nghìn trai đẹp vây quanh, đêm nào cũng tiệc tùng được không?”
“Được !”
“Trái ôm ấp, cơ bụng tám múi tha hồ chọn!”
kẻ mộng mơ giữa đêm khuya bắt đầu bậy cho nhau.
Nào là bánh từ trên trời rơi xuống.
Nào là ăn hoài không béo, trẻ mãi không già.
Nào là trúng vé số trăm vạn mỗi lần cào.
Hứng chí quá, tôi bỗng buột nói linh tinh: “Gần từ chị dâu hot ghê! Hay là tôi năm cưa đổ anh trai cậu, làm chị dâu cậu !”
Bạn thân vẫn đang cười hề hề.
khi tôi nói xong, bên kia bỗng im bặt.
Tưởng tín hiệu tàu điện kém, tôi đợi một lát vẫn không nghe , đành cúp máy.
Chưa đầy một phút , video call lại đổ chuông.
Tôi chẳng nghĩ nhiều, bắt máy.
Màn hình hiện lên không khuôn mặt bạn thân — mà là anh trai cô ấy, Ngô Luật.
Anh nhìn tôi qua màn hình, ánh dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên khi tôi tròn kinh ngạc.
“ định cưa đổ anh bằng cách nào?”
“…”
“Hửm?”
Giọng anh trầm thấp, xen lẫn trêu chọc khiến mặt tôi nóng bừng.
Một pha xã hội chết ngượng điển hình.
Tôi nuốt khan, không chần chừ giây nào mà dập máy rụp.
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!
Chắc tôi tăng đến hoa rồi!
Một lúc , bạn thân gửi tin nhắn đến bảo tuần họ sẽ về.
Họ?
Tôi dè dặt hỏi “họ” là ai.
Cô ấy cười sung sướng đến không khép nổi : “Là tôi và chồng tương lai của cậu đó, chị dâu à!”
ra thì… làm “chị dâu” cũng không tồi cho lắm đâu.
2
Anh trai của bạn thân – Ngô Luật – học cùng trường cấp ba với bọn tôi, trên chúng tôi khóa, là đàn anh nổi tiếng toàn khối.
mới vào trường, tôi đã nghe đủ loại truyền thuyết về anh ấy.
Nào là “thủ khoa đôi khối tự nhiên và xã hội”, nào là “vận động viên toàn năng”.
tất cả những danh hiệu đó… cũng chẳng thể rực rỡ bằng gương mặt điềm đạm, lạnh lùng kia.
Gọng kính vàng thanh mảnh, gương mặt nghiêm túc không cười.
Sáng thứ nào cũng là anh ấy lên sân khấu dẫn chương trình dưới cờ.
Fan nữ của anh kéo hết lớp đến lớp khác, tôi – một kẻ vô hình bé nhỏ – chỉ đứng ở góc xa, âm thầm ngắm nhìn thần.
Lần đầu tiên tôi gặp anh là trong văn phòng giáo vụ.
Tôi với bạn thân bị bắt vì nói chuyện trong giờ, bị lên đứng phạt.
Ngô Luật thì đến để nhận giấy khen.
Đi ngang qua chỗ bạn thân, anh ấy giơ cao giấy khen trong tay, nhoẻn cười trêu ghẹo.
Chỉ một nụ cười đó thôi đã đâm trúng tim tôi.
Là một đứa mê sắc, tôi anh ngay từ nhìn đầu tiên.
tôi là kiểu người… chỉ có mê trai, không có gan hành động.
Chỉ mơ mộng nói chơi, không sự tiến thêm bước nào.
Từng ấy năm, giữa tôi và anh, chỉ dừng lại ở mức “biết mặt tên”.
Vì vụ việc nhắc chuyện “chị dâu”, tôi ăn gà rán mà chẳng ngon.
vài ngày , bạn thân cũng không nhắc lại chuyện đó nữa.
Tôi tưởng đâu mọi thứ trôi qua rồi.
“Haizz, Hạ Thanh Thiên, sáng mai ra sân bay nha!”
Tôi đang gồng mình viết kế hoạch thì bắt máy nghe được câu đó.
“Hả?”
Tôi dừng tay gõ bàn phím, “Cậu sự về à?”
“Không tớ, là bọn tớ.”
Trời ơi, chỉ tại tôi nhanh nhảu… nói ra điều ước xàm xí không nói, lại ước làm chị dâu người ta.
“Đại tỷ à, đừng đùa nữa, tớ đang bị kế hoạch hành tới phát điên, không rảnh đùa với cậu đâu.”
Cô ấy không trả lời, chỉ cười giòn giã như chuông bạc rồi cúp máy.
Tôi lại nhớ tới gương mặt đẹp trai khiến người ta mê mẩn của Ngô Luật, lập tức ngửa người ngồi vật xuống ghế.
tôi đúng là chỉ giỏi nói bậy… ai ngờ người ta lại tưởng .
Anh ơi, tha lỗi cho , mấy lời nói chỉ là chém gió thôi mà!
3
Cả đêm tôi không ngủ nổi.
Lăn qua lăn lại mãi.
Tôi sự đã thầm mến Ngô Luật rất nhiều năm.
Thích lâu đến mức tôi cũng quen với việc “cam chịu số phận” rồi.
Chúng tôi vốn là người của thế giới.
Nên tôi chỉ biết giấu kỹ sự yêu thích ấy trong .
Thỉnh thoảng có nhắc tên anh ra để chém gió cho vui thôi.
Càng nghĩ, tôi càng muốn tránh né.
định nhắn tin cho bạn thân thì tin nhắn của cô ấy đã đến trước:
“Sắp lên máy bay rồi, tiếng nữa đến! Không ra thử xem à?”
Trong đầu tôi lúc ấy đúng kiểu có mấy con ngựa đang chạy điên cuồng.
cuối cùng vẫn là tôi lết thân ra sân bay.
Bạn thân xuống máy bay không tôi đâu, điện .
“Hạ Thanh Thiên! Cậu đang ở đâu đó hả?”
Nghe giọng giận dữ của cô ấy vang lên.
Lúc đó tôi đang trốn trong nhà vệ .
“ đó… là…” Tôi như kẻ làm chuyện mờ ám, lí nhí hỏi: “Anh cậu… có đi cùng không?”
“Không không!”
Bạn thân trả lời nhanh như chớp, khiến tim tôi nhẹ hẳn.
“Tốt quá! Chờ tớ chút, chị dâu đến !”
Tôi phấn khích chạy ra khỏi nhà vệ .
Lâu rồi không gặp, tôi nhớ cô ấy phát điên !
bóng bạn thân không xa, tôi nhảy cẫng lên rồi lao đến ôm lấy cô ấy.
“Bảo bối à, chị dâu nhớ cậu sắp S rồi nè!”
“Haha, chị dâu ôm rồi, vậy có muốn ôm anh trai không?”
Cô ấy cười gian, quay đầu nhìn về phía .
Tôi mở to nhìn theo… rồi cứng đờ.
Ngô Luật đang đứng đó.
Anh ta… đến ?!
Cô ấy lừa tôi!
Tôi đơ ra, bám chặt lấy bạn thân làm lá chắn.
Tôi là khúc gỗ, tôi là khúc gỗ, anh ấy không nhìn tôi đâu, không nhìn đâu…
Tôi ra sức tự thôi miên mình.
“Chị dâu, đừng căng thẳng như vậy. Có thể buông ra trước được không?”
Bạn thân phá tan không khí ngượng ngùng bằng một câu đùa.
Tôi rụt tay lại, tay chân luống cuống không biết nên làm .
Mặt tôi đỏ bừng, cúi đầu như cô vợ nhỏ, đứng nép bên bạn thân, không ngẩng lên nhìn Ngô Luật.
Mà nãy liếc nhìn… anh ấy vẫn không hề xuống sắc, không hề “mất giá”.
Vẫn là Ngô Luật trong trí tưởng tượng của tôi: kính gọng vàng, sơ mi trắng, đường nét hàm sắc sảo, khí chất cao quý.
thần đúng là thần, vẫn xa vời đến khó với tới.
“Đi ăn trước .”
Giọng anh mang theo cười, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Tôi như kẻ câm, cúi đầu lia lịa đồng tình bằng gật.
Đi được vài bước, tôi theo thói quen khoác tay bạn thân.
“Ăn ta? Gần có chỗ nào mới không?”
Bạn thân đi phía trước quay đầu hỏi tôi.
“Để mình nghĩ…”
Tôi đang nhớ lại mấy quán ăn gần thì… không đúng!
Bạn thân đang đi trước… vậy người tôi đang khoác tay là ai?!
Tôi vội ngẩng đầu nhìn… chạm ngay ánh của Ngô Luật.
“Tôi… tôi không cố đâu…”
Tôi hoảng hốt muốn rút tay lại.
“Không sao. Anh thì cố .”
Ngô Luật nhẹ nhàng siết tay tôi.
“Có tôi đang dư thừa không vậy?”
Bạn thân nhìn chúng tôi, giả vờ lườm lườm.
“.”
Ngô Luật đáp tỉnh bơ.
Tôi đỏ hết cả tai.
là lần đầu tiên trong đời tôi nắm tay con trai đấy!
Mà là nắm tay thần trong mộng!
Tôi hét lên trong không ngừng:
Aaaaaaaa tôi sống đủ rồi!