Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta đang mải mê suy nghĩ, Ứng Tây đột nhiên ta: “Dao Dao, mau xem đây .”
3
Lách qua đám đông, nàng ta ta bên cầu.
Bên dưới ba chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền đều cầm cung tên, những con vịt gỗ trên mặt .
nào trúng nhiều nhất sẽ nhận được chiếc đèn lồng thỏ con.
giờ, vẫn ai thành công.
“Tài cung của Trung Nguyên các tệ quá. Nếu ta lên, chắc chắn sẽ bách phát bách trúng.”
Giọng Ứng Tây rất lớn, khiến những xung quanh bất mãn.
“Nha đầu thối ở đâu ra, dám nói năng ngông cuồng.”
“Đúng vậy, gọi Trung Nguyên chúng ta? thành nhỏ biên thùy nào tới à?”
Ứng Tây tiến lên định cãi nhau với họ, bị ta cản .
Nàng ta xắn áo: “Tức chết ta rồi! Dao Dao, theo ta.”
Nàng ta ta chạy bậc thang, cũng muốn lên thuyền tên.
“ ta thuyền bao giờ, Dao Dao, thể cùng ta .” Nàng ta cầm cung tên, cầu khẩn ta.
Ta gật đầu đồng ý.
Ứng Tây thật sự từng thuyền.
Vừa lên thuyền, nàng ta kiểm soát được mà lảo đảo trái phải, khiến ta cũng chao đảo theo.
Cảnh này làm cho trên bờ cười ồ lên.
“Thuyền còn bao giờ mà đòi vịt gỗ . Về thành nhỏ biên thùy của .”
“Xùy ~” Tiếng la ó vang lên ngớt.
Ta nắm chặt mạn thuyền, hét lên với Ứng Tây đang đứng: “ đừng căng thẳng, ngồi xổm . cứ lảo đảo vậy, thuyền dễ lật lắm.”
“ ta… ta kiểm soát được.”
Ứng Tây vừa dứt , thuyền lật.
Ta bị thân thuyền đập mạnh đáy , đầu óc choáng váng.
Ứng Tây còn giãy giụa dữ dội hơn, giống cá trong chảo nóng.
Ta hoàn hồn, định cứu nàng ta.
bóng dáng quen thuộc nhảy .
An Bình Châu.
liền thẳng Ứng Tây đang chìm dần, lấy nàng ta rồi hôn lên để truyền khí, lên.
Khoảnh khắc tận mắt chứng kiến, mọi thắc mắc trước đây dường câu trả .
Ta chìm .
khi gần chạm đáy, đầu óc ta mới tỉnh táo trở .
Dùng chút hơi tàn cuối cùng, ta cố gắng vào bờ, tê liệt ngã trên đất ho sặc sụa.
Lúc này An Bình Châu chạy tới.
Ta vô thức đưa ra, muốn vỗ lưng cho ta. Ta thật sự bị sặc , rất khó chịu.
hất thẳng ta ra: “Chu Chỉ Dao, mọi chuyện ta lỗi với . oán hận cứ trút lên ta. Tại sao cố ý hại nàng ấy rơi ? Nàng ấy biết cả!”
Ta gấp gáp, ho dữ dội, phổi nóng rát, thể nói được .
Lúc này Ứng Tây yếu ớt bước tới: “Huynh đừng… đừng nói với Dao Dao vậy.”
Nàng ta vỗ về An Bình Châu, đẩy sang bên, rồi ngồi định đỡ ta dậy.
Khi ta mượn sức nàng ta để đứng lên, nàng ta ghé sát vào ta, nói câu.
“Chu Chỉ Dao, lúc ném con dao găm đó, nghĩ tới sẽ ngày hôm nay ?”
4
Nghe này, ta hiểu rõ mọi nguyên do, cơn ho càng thêm dữ dội.