Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Sáng thứ đến công ty.

Không ngờ tôi lại gặp Phó Trạch thang máy.

đến chuyện xấu hổ hôm đó, tôi theo phản xạ cúi đầu, lảng tránh ánh nhưng rồi lại : sau này còn gặp hoài, trốn mãi cũng không được.

Thế là tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu, gượng gạo nở một nụ cười với anh ta.

Phó Trạch vẫn có phản ứng gì.

Anh ta đứng cạnh tôi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường.

thì…

Xấu hổ là chuyện của riêng tôi vậy.

Ngay sau đó, một đám người ùa thang máy.

Phó Trạch bị chen lấn, đứng sát ngay sau lưng tôi.

Khoảng cách quá gần khiến tôi cảm nhận ràng nhiệt độ cơ thể và mùi hương từ anh ta.

Trên người anh ta có mùi gỗ rất nhẹ, rất thanh.

Không là nước hoa hãng nào nhưng cực kỳ dễ chịu.

Thật ra hôm đó tôi cũng lờ mờ ngửi thấy mùi này.

Chỉ là ấy không ngợi gì nên cũng bỏ .

Còn bây giờ… hơi ấm áp phả sau gáy tôi,

cộng thêm mùi hương quen thuộc ấy…

Tất cả khiến ký ức đêm đó ùa về mồn một.

Tôi đỏ bừng cả mặt, tai nóng ran.

Tệ thật!

Tôi âm thầm mắng bản thân đầu.

Chỉ là một trò lộn xộn, rồi thì , sao tôi vẫn tâm đến vậy?

Phó Trạch dường như nhận ra tôi có không tự nhiên nên liền nhích sang bên tạo khoảng cách.

Sau khi một nhóm người bước ra, tôi cuối cùng cũng phào.

Đến tầng việc, tôi vội vã trốn khỏi thang máy.

Ngồi chưa được bao lâu, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ Phó Trạch.

[Em sợ tôi đến thế sao?]

Tôi chết lặng, không nên thế nào.

Do công việc nên người có add WeChat của nhau nhưng gần như chưa bao giờ nói chuyện.

Tin nhắn gần nhất chắc là nửa tháng trước khi gửi file công việc.

Thấy tôi không , tin nhắn thứ từ Phó Trạch lại tới.

[ ràng hôm đó em chiếm tiện nghi của tôi, sao giờ lại như tôi sắp ăn thịt em vậy?]

Khuôn mặt tôi vừa mới bình thường lại giờ đỏ bừng như trái cà chua.

[Không có đâu! Anh hiểu lầm rồi!]

[Chuyện hôm đó thật sự là một tai nạn! Tôi tưởng anh là Giang Thần! Nếu anh thấy khó chịu thì tôi xin lỗi !]

[ ơn đừng lòng, tôi cầu xin đó! Mình gặp nhau hoài, tôi cũng không muốn ngày nào cũng ngượng ngùng…]

[Mình cứ xem như chưa có chuyện gì được không? Tôi cầu xin luôn đó!]

Tôi thao thao bất tuyệt rồi gửi thêm mấy sticker khóc lóc cầu xin đầy đáng thương.

Không bao lâu, cuối cùng Phó Trạch cũng : [Nãy trêu em .]

[Tôi không bụng đâu. Em cũng đừng nhiều quá.]

Tôi phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp lại một chữ: [Được!]

5

Sau đó, chuyện đều trở lại bình thường.

Công ty tổ chức team building.

Địa điểm là một thành phố du lịch gần đây, nghỉ ba ngày đêm.

Vài tiếng sau, xe đến khu nghỉ dưỡng, khung cảnh tuyệt đẹp khiến ai nấy quên hết mệt mỏi trên đường.

người hò hét chụp ảnh check‑in rộn ràng.

Đúng sắp tới giờ ăn tối, nhóm hành chính giữ người lại, chuẩn bị bữa tiệc nướng ngoài trời.

Khi ăn BBQ, Giang Thần vẫn quanh quẩn bên tôi, hết gắp đồ nướng rồi lại rót nước, bận rộn chăm tôi không ngơi .

Còn cô thực tập sinh của – Lâm Duyệt thì ríu rít đi theo Giang Thần, nói chuyện rôm rả như thân lắm.

Nhưng Giang Thần tâm đến cô ta.

Có lẽ thấy gượng, một sau Lâm Duyệt đành bỏ đi.

nào bảo bối, Lâm Duyệt chỉ là cô bé con , anh xem cô ấy như em gái.

Em không ghen đấy chứ?”

Lâm Duyệt vừa đi, Giang Thần khẽ nói với tôi.

Anh ấy rất nhạy cảm với cảm xúc của tôi, chỉ cần tôi im lặng một vì khó chịu, anh ấy lập tức nhận ra ngay.

“Không có. Nhưng sau này anh giữ khoảng cách với cô ta được không?”

Về Giang Thần, tôi luôn tin tưởng anh ấy nên dù Lâm Duyệt có ý với anh ấy thì tôi vẫn không tự dằn vặt gì nhiều.

“Tuân lệnh.”

6

Buổi tối sau khi ăn xong, người cùng trở lại khách sạn nghỉ.

đặt đều là đôi, người một .

Vì gần biển nên phong cảnh về đêm rất đẹp.

Tắm rửa xong, tôi gọi cho Giang Thần, muốn rủ anh ấy ra bờ biển đi dạo.

Nhưng điện thoại không liên lạc được.

Tôi số của anh ấy nên đi thẳng tới gõ cửa.

Không ngờ người mở cửa lại là Phó Trạch.

“Giang Thần có ở đây không?”

“Ra ngoài rồi.”

“Ra đâu vậy?”

“Không .”

Phó Trạch vừa tắm xong, còn cầm khăn lau tóc, tóc ướt dính trán, dáng vẻ lười nhác mà vẫn lạnh nhạt.

Tôi không tiện quấy rầy thêm, chỉ gật đầu chào rồi vội rời đi.

Điện thoại của Giang Thần vẫn không ai bắt máy.

Tôi bắt đầu thấy lạ, đêm hôm khuya khoắt thế này, anh ấy đi đâu chứ?

Nhưng rất nhanh, tôi có câu .

Trên đường quay lại , tôi gặp nhân viên khách sạn, họ nói ở khu hồ bơi sau sân có chương trình biểu diễn.

Tôi tính đi xem cho vui nhưng vừa rẽ cột đá thì đứng sững lại.

Phía sau cột, Giang Thần ôm chặt một cô gái, hôn nồng nhiệt không rời.

Người đó chính là Lâm Duyệt.

Bước chân tôi như bị đổ chì, dừng cứng tại chỗ.

“Giang Thần, anh thích em chứ?”

“Đương nhiên.”

“So với Ôn Noãn thì sao?”

“Cô ta sao so được với em, hôn khác gì khúc gỗ, gợi nổi hứng thú nào.”

Nghe vậy, Lâm Duyệt bật cười.

nãy trước mặt cô ta, anh còn ngơ với em, em tức chết đấy.”

“Giờ anh không bù đắp cho em đây sao?”

người vừa cười vừa đùa, giọng điệu đầy mập mờ.

Lâm Duyệt tựa đầu ngực anh ấy, khẽ trêu: “Anh vậy lỡ cô ta phát hiện thì sao?”

“Yên tâm. Cô ta không đâu.”

“Anh tự tin thế à?”

“Cô ta đơn giản lắm, dễ lừa lắm.”

“Anh đúng là đồ đàn ông tồi.”

“Nếu không tồi thì sao em lại thích anh?”

Nói xong, Giang Thần lại cúi đầu hôn cô ta , quên trời đất.

Tôi từng , Giang Thần là người tốt nhất thế gian này với tôi.

Là người bạn trai hoàn hảo, trọn vẹn một trăm điểm.

Là người tuyệt đối không bao giờ phản bội tôi.

Nhưng hóa ra tất cả đều là dối trá.

thứ chỉ là ảo ảnh được anh ta dàn dựng khéo léo mà .

Nước nhòe nhoẹt đôi , tôi siết chặt nắm , lửa giận bốc tận đỉnh đầu.

Nhưng khi vừa định lao đến đối mặt thì tôi lại bất chợt đổi ý.

8

Khóe tôi chợt bắt gặp một bóng người cao lớn.

Tôi quay đầu, chạm ngay ánh lạnh lẽo, cao ngạo của Phó Trạch.

Thấy gương mặt đẫm nước của tôi, anh thoáng sững lại.

Ánh nhìn dời sang hướng không xa, chắc anh cũng trông thấy Giang Thần.

“Em…”

Trên gương mặt anh cuối cùng cũng xuất hiện cảm xúc khác ngoài sự dửng dưng thường ngày.

Tôi lập tức ngừng khóc.

Một ý điên rồ lóe đầu.

Giây tiếp theo, tôi kéo Phó Trạch, lôi anh nghỉ bên cạnh.

Cạch.

Cửa khóa lại.

Tôi đẩy Phó Trạch dựa cánh cửa rồi áp sát người .

Anh quá cao, tôi phải nhón chân, bám lấy vai anh.

“Giúp tôi một việc, được không?”

“Gì cơ?”

Phó Trạch hơi sững người.

Tôi do dự nửa giây rồi lấy hết can đảm, cúi đầu hôn môi anh.

Phó Trạch vẫn giống hệt trước.

Không hề phản ứng.

Nhưng ngay khi tôi thấy xấu hổ định rút lui, anh lại bất ngờ đáp lại.

Sự khích lệ ấy khiến tôi càng thêm dũng cảm, nhắm lại, dốc lòng đáp .

Không bao lâu, tôi hổn hển buông anh ra.

Ngẩng đầu, run run hỏi: “Anh thấy… nụ hôn vừa rồi thế nào?”

Phó Trạch bật cười nhẹ, gương mặt đẹp đẽ thoáng hiện vẻ nguy hiểm mờ ám.

“Em muốn xác nhận điều gì?”

Tôi căng thẳng siết chặt .

“Có giống khúc gỗ không? Khiến người ta chán nản, hứng thú gì không?”

Những Giang Thần vừa nói vẫn vang vọng đầu tôi như câu thần chú độc ác.

“Vậy nên, em dùng tôi thù Giang Thần ư?”

Mưu đồ của tôi bị Phó Trạch nhìn thấu tích tắc.

Tôi vừa xấu hổ vừa bối rối.

nãy chỉ là hành động bốc đồng, giờ bình tĩnh lại mới thấy bản thân thật nực cười.

Tôi định lùi ra thì eo bị giữ chặt.

“Vậy thì… tôi cũng nên nhận một ít “thù lao” chứ nhỉ?”

Nụ hôn của Phó Trạch lại ập đến.

Nhưng này hoàn toàn khác.

Hóa ra anh là cao thủ giấu nghề!

Chỉ một sau, tôi bị anh hôn đến mềm nhũn cả người, đứng không vững.

Cuối cùng, khi tôi không thể nổi , anh mới chịu buông ra.

Tôi gục ngực anh, gấp từng hơi.

Hơi nóng hổi của anh áp sát bên tai tôi, giọng trầm thấp pha dịu dàng: “Giờ thì tôi có thể em rồi.”

“…?”

“Cảm giác rất tuyệt. Tôi rất thích.”

“Còn muốn… thêm một .”

Tôi chết lặng.

Phó Trạch không cho tôi cơ hội phản ứng, lại cúi đầu hôn .

Một nụ hôn dài miên man.

Khi kết thúc, cả môi anh lẫn tôi đều đỏ bừng đến bất thường.

“Tôi… anh… chúng ta…”

Tôi thừa nhận, chuyện bây giờ hoàn toàn vượt quá dự liệu của tôi.

Chuyện đi đến nước này, tôi nên xử lý thế nào cho gọn.

“Cảm giác thù… thế nào?”

“…”

Tôi đỏ mặt, không nói nên .

Dù chỉ là bốc đồng nhất thời… nhưng tôi phải thừa nhận, cảm giác khi hôn anh thật sự rất tuyệt.

Một loại cảm xúc… Giang Thần chưa từng mang lại.

“Xem ra là không tệ.”

Phó Trạch đưa , đầu ngón lạnh lạnh lướt nhẹ môi tôi.

Nơi đó vừa rồi còn bị anh hôn đến nóng rực.

Dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm.

Tim tôi đập thình thịch như trống trận.

“Dù bị xem là công cụ nhưng tôi lại thấy khó chịu nào.”

“Ôn Noãn, nếu em còn cần… tôi cũng không ngại tiếp tục em sử dụng.”

Phải đến khi Phó Trạch rời khỏi, tôi mới dần thoát khỏi cơn choáng đỏ nãy.

Tôi điên rồi sao?

Tôi cái gì thế này?

Còn Phó Trạch… anh rốt cuộc… nói cái gì vậy chứ?!

Tùy chỉnh
Danh sách chương