Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
chương 1-5:
Mộ Thâm đổi cách tiếp cận.
Hắn thường đợi ta trên đường chỗ làm vào sáng sớm.
cạnh cỗ xe xa hoa, trông như vừa trải qua một đêm không ngủ.
Thấy ta đi tới, liền vội vàng đưa một phần điểm tâm nóng hổi.
“ một chút đi, là món thích.”
Có lúc còn dẫn Mộ Dung Dự đợi ở đầu thôn, chờ ta và ra ngoài chơi.
Ta mắt nhìn thẳng bước qua, chưa từng liếc nhìn bọn họ lấy một cái.
13
thôn cũng chẳng mấy thiện cảm cha con họ, thấy họ ngày nào cũng tới, thường hay hỏi ta.
Ta trả lời đúng sự thật: “Hắn đã sớm có người , giờ chẳng qua là vì danh tiếng thôi.”
Bọn họ liền im bặt.
Sự ghét bỏ dành cho Mộ Thâm lại càng sâu thêm.
Mỗi thấy hai cha con hắn, họ báo cho ta trước, dặn ta đừng ra khỏi nhà.
Ta cảm ơn tốt của họ.
rằng không sao đâu.
Giữa ta và họ đã là chuyện khứ rồi.
Mộ Thâm sắp đăng cơ.
Chuyện chờ hắn xử lý còn vô số.
Hắn không thể cứ mãi dây dưa ở đây ta.
Nhiều , ta thấy có người tìm hắn, giục hắn về cung.
Hắn ra ngoài , Hoàng đế thì đang lâm bệnh, triều chính bất ổn.
Có khi Mộ Dung Dự cũng lén sau lưng Mộ Thâm, bảo dẫn nó tìm ta.
Rồi lặng lẽ không tiếng nào, đi từng bước nhỏ sau ta.
Ta dắt đi phía trước.
Cho nó uống nước, cho nó chút đồ vặt.
hưng phấn vẫy đuôi, “gâu gâu” gọi ta không ngớt.
Mộ Dung Dự cứ thế nhìn, không lời nào.
mắt viết đầy giận dỗi.
Nó không giỏi giấu cảm xúc như Mộ Thâm.
Có A An đi nhặt tên cho ta, Mộ Dung Dự cũng muốn đi , gấp vấp ngã ngay trên bãi cát.
Cuối cùng không nhịn nổi bật khóc.
kiểm tra vết thương cho nó, nó mắt đỏ hoe nhìn ta: “Nương, con đau lắm.”
Mộ Dung Dự rất ít khi khóc, luôn cố tỏ ra lạnh nhạt giống Mộ Thâm.
Có lẽ này ấm ức tích tụ đã , nó khóc lớn nhìn ta.
Ta lặng lẽ nhìn nó, không định làm gì cả.
bế nó dậy, thay lời cáo từ ta rồi đưa nó rời đi.
14
Trước đây điều ta sợ nhất là Mộ Dung Dự bị bệnh, mỗi bệnh kéo dài.
Nó ốm bao , ta không nổi bấy , cũng chẳng thể ngủ yên.
Nhưng giờ đây, ta không có lấy một gợn sóng.
sống hiện tại của ta, sẽ không vì họ xáo trộn.
Trước đó ta đã ghi danh một đua .
Dù chưa chắc có thể giành hạng nhất, ta vẫn chăm chỉ luyện tập suốt thời gian dài.
thi định ngày mười hôm nữa.
ai cũng cổ vũ cho ta.
Sự hồi hộp chuẩn bị trước trận đấu là điều ta chờ mong từ .
Hồi nhỏ, ta từng nghĩ khi lớn lên, sống sẽ như thế này.
Không ngờ phải đi một vòng lớn mới trở lại điểm bắt đầu.
Móng sắt chiến mã dồn vang đất bụi vàng bay mù trời, gió rít tai hoà tiếng reo hò sôi nổi.
Bờm trắng lướt qua vết sẹo màu hồng nơi cổ .
Đó là vết cào của cành cây trên núi khi ta bị lừa lạc đường năm mười sáu tuổi.
Tiếng hò reo của vang vọng tai, tên ta được tất cả mọi người gọi to.
“Đoong!”
Chiêng đồng vang dội, thi kết thúc.
Ta mang mồ hôi và nụ cười trên bảng xếp hạng cao nhất.
Quán quân!
Ta được vây quanh bước ra khỏi đám đông.
Mộ Thâm dắt Mộ Dung Dự đám người chen chúc.
của hắn hai bưng một hộp trang sức thượng hạng.
Thấy ta, Mộ Thâm khẽ gật đầu, mắt mang ý cười nhàn nhạt.
Khẽ : “Chúc mừng.”
Còn gương đỏ bừng của Mộ Dung Dự tràn đầy phấn khích, vẫy gọi ta to:
“Nương, người lợi hại !”
Những người không quen xung quanh tưởng chúng ta là một nhà ba người.
Cười dịu dàng nhìn chúng ta.
Còn ta, chỉ thấy phiền chán.
thấy họ, lập tức bao quanh lấy ta.
Không cho họ có cơ hội gần ta.
15
Thế nhưng bọn họ vẫn đuổi tới tận cửa phòng ta, điều không thể tránh, cuối cùng vẫn phải đối .
“Thanh Du, thì ra cưỡi , trước giờ sao chưa từng nghe nhắc tới?”
“Mẫu thân, người thật giỏi ! Người không đâu, lúc người đua trông oai phong lắm.”
Ta giả vờ như không nghe thấy, bước chân không hề chậm lại.
Thấy ta như thế, Mộ Thâm nắm lấy cổ ta, khẽ hỏi:
“Thanh Du, hay là ba người chúng ta cùng một bữa đi. Chúng ta rất nhớ .”
Mộ Dung Dự ở cạnh nhìn ta đầy mong đợi, đẩy đưa hộp trang sức trước ta.
Ta rút ra, đồng thời đẩy món quà ấy về.
“Không cần đâu, các ngươi tự đi.”
Mộ Thâm làm Thái tử bấy chưa về cung.
Chỉ một tờ thánh chỉ, ta liền bị Hoàng hậu nương nương triệu vào cung.
Thánh mệnh khó trái, ta đành thu dọn hành lý lên đường.
Nhìn người phụ nữ lộng lẫy đoan trang trước , ta không kìm được thấy thương cảm.
Cũng như ta, năm xưa tuổi trẻ nhập cung, là con gái chính thất của tướng môn.
Khác chăng, không gặp được người thật đối đãi như Thái hậu đối ta.