Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi tham lam như vậy, vốn không xứng bước vào thất! dám mở miệng nguyền rủa đứa trẻ vừa chào đời…”
“Ngươi cứ yên tâm, con của ta và tuyệt đối không yểu mệnh! Nó là đích trưởng tử của cô, chờ cô đăng cơ, nó chính là Thái tử, không ai có thể lay động địa vị ! Có thân phận bảo hộ, nó nhất định trường thọ trăm !”
“Lời nguyền của ngươi mãi mãi vô hiệu! đời này, dù ta có thẹn trời, đất, sẽ không bao giờ thẹn !”
dứt lời, Thái tử ca ca nhắm mắt, rút kiếm bên hông, đâm thẳng vào ngực .
6
Khoảnh khắc ngã xuống, ta nơi khóe môi thoáng hiện nụ cười.
Giống hệt xưa, ngồi dưới gốc lê, gói cho ta bánh nếp, ta vụng trộm ăn trước, ánh mắt bất đắc dĩ mà dịu dàng.
Ta kể chuyện đó Cúc, lắc đầu, nghiêm giọng : “Thái tử phi, trưởng người là độc phụ đáng chết! Vì muốn hại người và tử, ả hủy dung, ẩn thân nửa hậu viện Đông ăn cơm thừa canh cặn, chờ đến người con liền thừa cơ lẻn vào muốn hạ độc hai người!”
“Nếu không nhờ Thái tử điện hạ kịp thời đến, người và tử e rằng đã mất mạng !”
“Ngay trước chết, ả dám nguyền rủa hai người không được chết tử tế, loại độc phụ đáng xuống mười tám tầng địa ngục!”
Ta ôm con, rối như tơ vò.
thâm tâm vẫn nghĩ, của ta… không đáng xuống mười tám tầng địa ngục.
7
Sau con, trên bụng vốn mịn màng của ta bỗng mọc đầy những “con rắn độc” đáng sợ.
Ta sợ đến khóc không ngừng.
Thái tử ca ca dẫn ngự y đến xem, bảo Ngự thiện phòng mang nhiều món ngon tới dỗ ta: “ đừng sợ, đó không phải rắn, mà là phần thưởng vì dũng cảm con của chúng ta.”
Miệng là phần thưởng, ta vẫn mắt thoáng qua tia ghét bỏ mơ hồ.
Từ hôm đó, Thái tử ca ca đến thăm ta ít hơn nhiều.
bận triều vụ, ta nghe mấy tỳ quét sân thì thầm, Thái tử bên cạnh đã có “ đồ đệ” rất được sủng ái.
Là thứ của phủ Thiếu phó.
nay vừa tròn mười lăm.
Bằng tuổi ta gả vào Đông .
Ta chưa từng gặp “ đồ đệ” kia, chẳng nghĩ Thái tử ca ca ta có gì mờ ám, cho đến đứa nhỏ của ta bệnh nặng.
Bao nhiêu thái y xem qua đều bó tay, khuyên ta chuẩn bị hậu sự.
Ngay hậu nương nương đến Đông , dịu giọng bảo ta: “Đừng quá đau , tương lai có thể thêm con khác.”
Ta không hiểu ẩn ý lời họ,
nghe rõ bọn tỳ lén bàn tán: “ tử sắp chết , Thái tử ở phủ Thiếu phó mừng nhật Vân thư.”
Chết?
Con ta sẽ chết sao?
Ta ghét chữ .
Vì mỗi lần nghe , đều có người thân rời xa ta.
phụ chết .
nương chết .
chết .
Ta không muốn con ta chết, nên van Cúc đi tìm Thái tử ca ca, mau trở về cứu con chúng ta.
Cúc ra ngoài vội vã, trở lấm lem máu, lưng hằn hai vết roi rớm máu, lau miệng an ủi ta: “Thái tử phi, tử phúc lớn mạng lớn, nhất định vượt qua được kiếp nạn này.”
“Người yên tâm, Thái tử bận xong việc, nhất định sẽ quay về người.”
ta chờ, chờ mãi —
Đợi đến trời tối, đợi đến hơi thở ta yếu dần,
Thái tử ca ca vẫn chưa về.
8
Lúc , hậu bỗng truyền ra tin dữ:
“Thái tử thất tín lời thề độc, quốc vận tất chịu phản phệ.”
triều khoảnh khắc xôn xao, người hoảng loạn.
Ngay giám chính Khâm Thiên Giám quỳ tâu:
“Vi thần đêm quan thiên tượng, bên Tử Vi viên có ngôi sao u tối, kèm theo sao chổi quét đuôi, là điềm chẳng lành của Đông , là dấu hiệu quý tinh lâm bụi! Vi thần e rằng đức hạnh của Thái tử có tổn, khiến thiên tượng biến sắc, e sẽ ảnh hưởng đến quốc vận! Mong bệ hạ sớm minh xét, để yên muôn dân!”
Chẳng bao lâu, Thái tử ca ca tự mình từ phủ Thiếu phó chạy ra, chẳng kịp chỉnh y, tóc rối, mắt đỏ hoe, quỳ ngay trước giường ta.
đời này, ta chỉ Thái tử ca ca rơi lệ ba lần.
là ta xuất giá, ép phải chọn hay ta.
Hai là chết, rút kiếm đâm thẳng vào ngực .