Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Ta ngỡ mình đang mộng, nhưng huynh lại điềm tĩnh nói:
“Một ngày thiên giới, một năm nhân gian. Ta tìm muội năm trăm năm rồi, chẳng ngờ muội lại giam Cửu Trùng.”
Xem mấy trăm năm qua, đạo hạnh chàng thực sự tăng tiến thần tốc.
Chàng vừa truyền linh lực ta, vừa vận công chữa thương.
“Là Giang Kỳ tử báo tin huynh sao?”
huynh nhíu mày:
“Giang gì gì đó, ta chẳng quen.”
ta mới như bừng tỉnh — từ đầu tới cuối, Giang Kỳ đều là kẻ lừa ta.
Khi hồi quy môn, chưởng môn giận dữ khiển trách ta đại nghịch bất đạo, lại dám hạ yêu – hỗn huyết.
Chòm râu dài phất phơ, người thở dài đầy nặng nề:
“Linh Linh, ngươi tuy là hậu nhân Linh Xà nhất tộc, song tư chất ngu độn, năm trăm năm trước lặng lẽ bỏ đi là sai một, nay còn hạ trứng không rõ lai lịch, nếu không nghiêm trị, e rằng sẽ kẻ noi theo, gây họa về sau.”
“Linh Linh, ngươi hiểu rõ lợi hại trong đó chứ?”
Ta cúi đầu gật nhẹ, tỏ cam nguyện chịu phạt.
Thế là, chưởng môn trục xuất ta khỏi môn, ta đành dắt Quân Phong tìm một sơn động gần Linh Châu Sơn mà náu.
Quân Phong yếu nhược, lại thêm đạo hạnh ta hèn kém, mẹ con cô quả chúng ta thường bọn yêu quái bắt nạt.
lần một con tinh hắc hùng còn định cưỡng ép ta làm tiểu thiếp thứ mười ba hắn, ta không chịu, hắn liền dùng vũ lực ép buộc.
Ngay ta sắp hắn lôi đi động phòng, huynh kịp thời xuất hiện, cứu ta khỏi hiểm cảnh.
Chàng vận bạch y phiêu dật, nắm ta — khi mặc hồng y tân — chạy dưới ánh trăng.
Về động, huynh đột nhiên mở lời:
“Linh Linh, muội nguyện lấy ta chăng?”
Chương 9
“Thưa huynh, muội nguyện .”
“Nguyện điều chi?”
Tiếng nói khiến ta giật mình tỉnh giấc, mới hay là mộng. Bên giường, một thiếu niên mặt mày lạnh lùng đang ngồi lặng lẽ.
Là Nam Huyền.
“Sao con lại đây?”
Ta còn chưa kịp trấn định, đã thấy hắn lạnh lùng hừ một tiếng:
“ là Linh Tiêu điện Cửu Trùng Thiên, vốn dĩ là chỗ ta nên .”
Ta khẽ thở phào: “ là vậy.”
Rồi chợt sực tỉnh: “Không đúng… vậy ta sao lại đây?”
Lẽ nào đêm hôm trong biển lửa, ta sắp lìa đời, chính Nam Huyền đã cứu ta?
Nam Huyền vừa định mở lời, ta đã ngắt lời trước:
“Nam Huyền, con biết Huyền chi pháp chăng?”
Hắn gật đầu:
“ là tiểu thuật, không đáng nhắc tới.”
Nói đoạn hắn khẽ vung , vô số tinh hiện giữa không trung, chớp mắt hóa thành mưa, rồi lại tan sương mù mờ ảo.
“Nam Huyền giỏi quá!”
Ta không nhịn được mà giơ ngón cái khen ngợi. Dù sớm biết hắn chững chạc, suy cùng vẫn là tiểu đồng, được khen liền hớn hở không giấu nổi.
“Chuyện nhỏ mà, ta học một ngày đã thông.”
Đúng , Quân Phong từ ngoài điện ùa , hình mũm mĩm lắc lư, nhào thẳng lòng ta, mềm mại như một đám mây.
“ ơi… hu hu hu… con nhớ người quá, con còn tưởng người không cần con nữa…”
Ta vội ôm lấy Quân Phong, vỗ nhẹ lưng dỗ dành:
“Quân Phong ngoan, không sao.”
Nhìn thấy Nam Huyền, Quân Phong vui mừng chạy kéo hắn:
“ , phải huynh đã cứu không? Huynh thật lợi hại!”
Thế nhưng Nam Huyền lại lạnh mặt, vung đẩy :
“Đừng chạm ta.”
“Nam Huyền, là đệ đệ con, sao lại cư xử như thế?”
Ta không kìm được cất tiếng trách, sao không phân rõ trắng đen mà xô đẩy người khác?
Ai ngờ Nam Huyền mắt đã hoe đỏ, ánh nhìn đầy uất ức:
“ chẳng biết gì, là một phế vật, dựa đâu người lại đối xử tốt với như thế?”
Nói rồi nước mắt rơi lã chã:
“Chẳng phải vì là do người tự nuôi lớn sao? Vậy còn ta sao? Rõ ràng ta cũng là do người , vì sao người chẳng đoái hoài ta?”
Thấy hắn khóc, tim ta như ai bóp nghẹn. Ta vừa định tiến lại ôm hắn, hắn đã né tránh, quay người bỏ chạy khỏi đại điện.
Ta thực đã nợ Nam Huyền quá nhiều.
Năm ta không mang hắn theo, một là vì hắn mang bẩm , lại giới sẽ thích hợp hơn, hai là… trứng hắn to hơn.
Trứng lớn nghĩa là căn cơ tốt, chất vượt trội. So với Quân Phong – vốn là trứng yếu bẩm – hẳn sẽ mạnh mẽ hơn nhiều.
Quân Phong thừa kế nửa phần khí, nửa còn lại là yêu huyết.
So với linh khí thuần tịnh như Cửu Trùng Thiên, nhân gian khí tức hỗn tạp càng thích hợp tu hành.
Vậy là… chia biệt ba trăm năm.
Trong khoảng thời gian , Quân Phong tuy yếu nhược, tu vi nông cạn, nhưng tính tình hoạt bát, miệng lưỡi ngọt ngào, nào cũng khiến người bên cạnh vui vẻ thoải mái.
Còn Nam Huyền trời thông minh, đạo pháp tinh thâm, tiếc tính tình phần cô ngạo, khó gần.
Dưỡng nhi bất giáo, phụ chi quá. Mà lỗi , suy cùng cũng là do ta, làm mẫu mà chẳng tròn phận sự.
Ta quyết đi tìm Nam Huyền, thuận đường tìm Tư Minh mà tính hết món nợ năm xưa.
Tuy từng Linh Tiêu điện một thời gian, nhưng ấn tượng ta thật chẳng mấy tốt đẹp.
Khi xưa bọn sứ đây ai nấy đều hận ta mức muốn dùng ánh mắt mà giết chết.
Song lần quay về, mọi sự dường như đã thay đổi.
Đi đâu, ta cũng gặp sứ nhu hòa lễ độ, dáng cười ôn nhu, chẳng còn khinh miệt như trước.
Các nàng không còn gọi ta là “Phó cô ”, mà cung kính xưng là “phu nhân”.