Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ à, đến em mới bỏ được cái tính thư tư sản hay so đo, hẹp hòi, ghen tuông vô lý ấy đi hả?”
Giọng Phan Gia Vũ lạnh như băng.
“Em không phải vì tôi chạy sang chỗ trước mà nổi máu ghen đấy chứ?”
“Anh đã nói nhiêu lần rồi, là vợ liệt , còn Huy là con trai anh hùng, tôi quan tâm hai mẹ con là bổn phận của tôi!
Còn Sơn em — yếu đuối, nhõng nhẽo — khóc vài tiếng không được đâu!”
Dứt lời, anh ta quay lưng bỏ đi, không hề ngoảnh lại.
Tôi nhắm mắt lại.
Khóe mắt nóng rực… nhưng khô khốc. Không còn lấy một giọt nước mắt để rơi.
Tôi nghiến chặt răng, gầm lên trong cổ họng như một con thú bị dồn đến chân tường.
Tôi bò phòng điện thoại — từng cm một — trong lòng ôm chặt Sơn đang sốt cao đến bỏng cả da.
Sàn nhà bị máu từ vết mổ rỉ ra, nhuộm thành từng vệt đỏ ghê người.
Nhưng khi tôi đến nơi, điện thoại… đã bị khóa.
Tôi không còn gì.
Tôi biết co ro ôm đứa trẻ nóng hầm hập ấy, ngồi dưới nền nhà lạnh buốt,
mắt mở trừng trừng suốt ,
đợi trời sáng.
Vài tiếng , lính cần vụ mới phát hiện ra — đưa tôi và Sơn đến bệnh viện.
Lúc ấy, con tôi… đã mê man, không còn phản ứng.
Bác vừa thấy liền đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
chạy dọc hành lang.
Tôi vô thức nghiêng —
và bắt gặp phòng truyền dịch bên cạnh.
Ánh đèn vàng ấm áp, yên tĩnh.
Phan Gia Vũ đang ngồi trên ghế dài.
Tay cầm một chiếc ô tô đồ chơi màu đỏ, nhẹ nhàng đẩy qua đẩy lại, làm Huy cười thích thú.
ngồi sát bên, tay nâng cốc nước đưa anh ta, ánh mắt dịu dàng như mật.
người —
trông như một gia đình đúng nghĩa. đủ. Hạnh phúc. Ấm áp.
Tôi nhìn …
của Sơn rẽ vào phòng cấp cứu.
Còn tôi —
lặng lẽ thêm một lần nữa.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu rõ một điều:
Tôi và con tôi, từ đến cuối… chưa là người nhà của anh ta cả.
Bác nhanh đã ra ngoài phòng cấp cứu.
Ông ấy tháo kính xuống, nhìn tôi một cái, lắc khẽ.
“Chị… xin lỗi.
Bé sốt quá lâu, không được đưa đi kịp thời…
Chúng tôi không cứu được nữa.”
Tôi ôm lấy con.
Cơ thể nhỏ xíu trong tay tôi đang nguội dần, nhẹ đến mức như gió có thể cuốn đi.
Tôi không khóc.
Không kêu.
Không run.
Mọi cảm giác đau đớn như bị ai đó trả lại cơ thể, nhưng trái tim thì rỗng không.
Tôi ôm con thật chặt, ngón tay bấu sâu vào làn da mềm đã mất đi hơi ấm.
Đến khi móng tay siết vào lòng bàn tay đau buốt —
Tôi vẫn không cảm nhận được gì.
Anh ta đã chọn.
Và cái giá — là mạng sống của con tôi.
Trong khi đó, một gia đình người khác đang cười hạnh phúc trong phòng sáng đèn ngay cạnh.
Chính nỗi căm phẫn đè nén đến ngạt thở ấy đã đỡ tôi đứng dậy.
Tôi quay nhà, mở ngăn kéo, lấy chiếc chìa khóa anh ta vẫn cất ở đó.
Rồi tôi đi thẳng đến phòng điện thoại.
Tôi nhấc ống nghe, giọng bình tĩnh đến lạnh băng:
“Làm ơn chuyển máy đến nhà của tôi.
Nói ông ấy:
Con gái ông muốn nhà.”
Mười một chữ.
Tôi đã nuốt trong tim suốt nhiêu ngày .
“ !”
Giọng Phan Gia Vũ gầm lên từ .
Anh ta lao vào, giật lấy ống nghe, đập mạnh lên giá điện thoại.
Tôi quay lại nhìn anh ta.
Ánh mắt tôi không còn sót một chút nước, một chút cầu xin nào nữa.
“Anh đối xử em còn chưa đủ tốt sao?!”
Giọng anh ta run lên, giận đến nghẹn:
“Anh đã để em nghỉ ngơi, tìm thuốc tốt nhất chữa vết mổ em!
Chẳng qua là lần đó — anh đưa thằng bé kia đi trước!
Chuyện có đáng gì đâu?!
Vì sao em phải bỏ anh mà đi?!”
Anh ta bóp chặt cổ tay tôi, lực mạnh đến mức tay tôi tê đi:
“Em nhất định phải rời khỏi anh sao?!”
Tôi ngẩng , ánh mắt bình lặng như một mặt hồ đã :
“Đúng.”
một chữ “phải” của tôi như đánh mạnh vào lòng tự trọng cuối cùng của Phan Gia Vũ, khiến cả người anh ta chấn động, ánh mắt càng lúc càng bừng lên giận dữ.
Ngay lúc anh ta định kéo tôi khỏi phòng điện thoại, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chân dồn dập.
Một cậu lính cần vụ hớt hải chạy vào:
“Đội trưởng! Bên ngoài có mấy chiếc đội vừa đến! Là người từ Tổng khu!”
Cậu ta còn chưa dứt lời, một bóng người uy nghi đã xuất hiện ngay trước cửa.
Bộ phục chỉnh tề, vai đeo lon tướng.
Sao bạc trên cầu vai dưới ánh đèn sáng lên lấp lánh.
“Vì con bé là con gái tôi,”
ông vào, ánh mắt sáng quắc, giọng nói trầm ổn có lực,
“nó muốn đi đâu — là quyền của nó.”
Bàn tay đang bóp chặt cổ tay tôi của Phan Gia Vũ chợt thả lỏng.
Anh ta đứng sững tại chỗ, cả người như bị đóng băng.
Anh ta nhìn tôi, rồi nhìn sang tôi, ánh mắt khó tin.
tôi tiến lên, đứng chắn giữa tôi và anh ta, chậm rãi nói từng chữ, từng lời như đinh đóng cột:
“Đội trưởng Phan.
tôi đến để đón con gái tôi nhà.
Anh có ý kiến gì không?”
Ngay câu nói đó, một người đàn ông mặc phục tôi lên,
đưa ra một tờ giấy đóng dấu đỏ chói:
“Phan Gia Vũ.
Theo lệnh Tổng Cục,
từ lập tức đưa đồng chí và con trai đơn vị quản lý.
Đồng thời,
mời anh phối hợp điều tra và cách ly tạm thời.”
“Cách ly điều tra.”
Bốn chữ đó như tiếng sét đánh ngang tai, vang dội trong căn phòng nhỏ.
Gương mặt Phan Gia Vũ đang giận dữ đến cực điểm bỗng đóng băng.
Biến thành sững sờ… rồi hoảng loạn.
Đúng lúc đó, Lâm xuất hiện ở cuối hành lang.
Tay cô ta cầm một chiếc ly men sứ — bữa ăn khuya cô vẫn thường mang đến anh ta.
Cô ta nhìn thấy những nhân đang đứng trong phòng, sắc mặt thoáng cứng lại.
Rồi lập tức nhanh trước,
gương mặt mang vẻ lo lắng,
đưa tay kéo tay áo vị quan, giọng run run:
“Thưa các đồng chí, chắc là… chắc là có hiểu lầm gì rồi ạ!”
Giọng của mềm đến mức gần như nũng nịu, cô ta cố lên trước, siết chặt chiếc ly trong tay.
“Anh Gia Vũ… đội trưởng Phan thật sự không phải người xấu đâu!
Anh ấy nghiêm một chút… cũng là vì muốn tốt cô ấy, muốn cô ấy hòa nhập tập thể, cải tạo bản thân…
là sức khỏe yếu quá, chịu khổ không nổi… nên chắc… có phần kể quá lên…”
Vị quan hộ tống không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Ánh mắt ông sắc như dao.
Ông nhấc tay lên — dứt khoát hất tay ra.
Cô ta lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng toát.
Không còn nửa chữ nào nói nổi.
quan lấy ra từ cặp hồ sơ một tờ giấy, giơ thẳng đến trước mặt Phan Gia Vũ.
Trên dòng tên của tôi, được in rõ ràng — gọn gàng — sắc nhọn như đinh:
“Thân nhân trực hệ của Tư lệnh Mạnh.”
Bên cạnh
là bức ảnh tôi năm mười sáu tuổi, đứng bên cạnh cha, cười ngây thơ, tay đặt trên vai ông.
Phan Gia Vũ nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy.
Nhìn lâu.
Lâu đến mức gương mặt anh ta tái đi từng chút một.
Máu… như bị rút khỏi toàn thân.
Và rồi —
anh ta không chống đỡ nổi nữa.
Cả người như sụp xuống.
Một nữ nhân nhẹ nhàng đỡ lấy tôi.
không biết từ đã chuẩn bị sẵn , trị liệu, áo khoác.
Khi nâng tôi lên , đi ngang qua anh ta —
tôi bảo dừng lại.
Tôi quay .
Tôi nhìn thẳng vào người đàn ông từng là chồng tôi.
Người đã bỏ mặc con tôi sốt đến .
Người đã bảo tôi “khóc vài tiếng thì có sao đâu”.
Tôi nhìn anh ta.
Rồi —
tôi mỉm cười.
Nụ cười chậm.
nhẹ.
êm.
Nhưng lạnh — đến thấu tận xương.
“Đội trưởng Phan,”
tôi nói khẽ, giọng nhẹ như gió nhưng từng chữ như dao:
“Anh luôn hỏi tôi… tôi có xứng anh không, đúng không?”
Tôi dừng lại một nhịp.
Nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta đang từ hoảng loạn chuyển sang tuyệt vọng.
“Vậy ,”
từng chữ như rơi xuống nền xi măng lạnh buốt,
“anh nói thử xem —
anh có xứng — không?”
được nâng lên.
Tôi được đưa đi.
Không quay lại nữa.
đó, tôi thật sự rời khỏi cuộc đời anh ta.
Câu nói đó…
đã đánh sập hoàn toàn phòng tuyến cuối cùng trong lòng Phan Gia Vũ.
“ ! Không —!”
Anh ta gào lên.
Một tiếng gầm như xé rách cuống họng, vang lên giữa tối – đau đớn, tuyệt vọng,
như một người vừa nhận ra mình đã mất đi tất cả.
Anh ta định lao đến, muốn nhào ra giữ lấy , giữ lấy tôi —
giữ lấy thứ mà chính anh ta đã tự tay giết .
Nhưng —
trong nháy mắt,
hai người lính đặc nhiệm đã giữ chặt lấy anh ta,
khoá tay, quật anh ta xuống, không nhúc nhích.
Anh ta vùng vẫy điên cuồng,
mắt đỏ ngầu,
tròng mắt run rẩy như đang bị bức đến phát điên.
Ánh mắt anh ta khóa chặt vào tôi —
hối hận.
ân hận.
Nhưng tôi —
không ngoảnh lại.
Không nhìn.
Không một lần chần chừ.
Bên ngoài, tối dày đặc.
Nhưng những chiếc sự đậu trước sân đã bật hết đèn pha.
Ánh sáng trắng xé tan màn , soi rõ cả một con đường dài trước.
Tôi được người ta nhẹ nhàng đặt lên —
chiếc jeep ở giữa hàng.
Khoang sạch sẽ, gọn gàng, mùi kháng sinh nhè nhẹ.
Cửa đóng lại.
Tiếng “cạch” ấy —
giống như khép lại một cánh cửa địa ngục.
Mọi đau đớn, mọi nhục nhã, mọi rên xiết…
tất cả đều đã bị chặn lưng.
Tôi ngồi tựa vào lưng ghế, từ tốn nhắm mắt lại.
Tiếng động cơ vang lên.
Rõ ràng.
Trầm ổn.
Tôi biết —
lần này, tôi thật sự rời khỏi rồi.