Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

4.

Sau khi Lục Thần Dật hằm hằm kéo Diệp Khinh Khinh rời khỏi hiện trường, cô bạn thân vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi:

“Niệm Khanh, bây giờ phải làm sao đây? Kịch bản buổi lễ, truyền thông, khách mời… tất cả đều đã vào vị trí. Hai người họ bỏ đi lúc này chẳng nào để cậu gánh hết đống hỗn độn này một mình!”

Tôi khẽ nhếch môi. Nếu Lục Thần Dật nghĩ chỉ cần rút lui vào phút chót là có thể khiến tôi lúng túng, không biết xử lý thế nào…

Vậy thì anh ta quá ngây thơ rồi.

Tôi cười nhạt:

“Chỉ là một tác mà. Anh ta không muốn làm, còn khối người xếp hàng dài đợi hợp tác với ‘Niệm Thiết Kế’.”

Tôi bình tĩnh rút điện thoại, bấm nhanh một dãy số đã thuộc lòng từ lâu.

Đầu dây bên kia bắt máy chỉ sau một hồi chuông ngắn. Một giọng nam thấp, ổn định lên:

“Buổi lễ diễn ra suôn sẻ chứ?”

Tôi khẽ cong môi, giọng mang theo một chút sắc lạnh xen lẫn trào phúng:

“Không hẳn suôn sẻ. Có người đơn phương xé bỏ hợp đồng, không muốn làm tác của tôi nữa.”

“Nhưng sự kiện hôm nay phải tiếp tục, nên tôi hỏi anh—”

Thần , anh có sẵn lòng ‘nhận lại món hàng’, trở thành đồng sáng của ‘Niệm Thiết Kế’, là vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi không?”

Không gian xung quanh im phăng phắc đến mức nghe rõ cả tiếng chiếc bút rơi xuống sàn.

lý đánh rơi bảng kế hoạch, mẹ tôi kinh ngạc đưa tay bịt miệng, còn cha tôi thì trừng mắt, sững người không nói nên .

Đầu dây bên kia im lặng giây.

Rồi, giọng nam kia lên lần nữa, ổn nhưng chắc nịch, mang theo khí thế không thể từ chối:

“Vinh hạnh của tôi. Đợi tôi, tôi đến .”

Tôi chưa từng là người dây dưa do dự.

cả khi tình cảm đổ vỡ, tôi biết phải đứng dậy thế nào cho ngẩng cao đầu.

Sau giây sững sờ, cha tôi nhanh chóng lấy lại phong thái lão làng thương trường, gật đầu quả quyết:

“Nhà họ Lục không biết trân trọng thì —trên đời này đâu thiếu người biết hàng! Buổi lễ hôm nay diễn ra như kế hoạch, còn phải làm hoành tráng hơn gấp đôi!”

Về phần khách mời, bạn bè các tác thương mại đã có mặt, tôi tức nhờ lý thông báo ngắn gọn:

“Buổi lễ tiếp tục ít phút nữa. Chúng tôi công bố một tác chiến lược hoàn toàn – hạng nặng hơn.”

Về sau tôi nghe nói, câu tuyên bố đó vừa truyền đến tai cha mẹ nhà họ Lục, ở biệt thự nhà họ, một bộ ấm trà cổ đắt tiền đã bị ném vỡ tại chỗ.

Tất nhiên, tin này chẳng mấy chốc lọt đến tai Lục Thần Dật.

Chưa đầy mười phút sau, điện thoại tôi đã réo .

Tôi không nghĩ anh ta lại có thể mặt dày đến mức đó.

Vừa bắt máy, giọng anh ta đã dằn dỗi, lên giọng chất vấn:

Niệm Khanh! Em nghĩ tuỳ tiện kéo ai đó ra diễn kịch là có thể ép anh đầu sao? Mơ đi!”

“Là do em cố tình gây chuyện! Khinh Khinh bây giờ đang khóc đến thở không ra hơi! Nếu em không xin lỗi cô ấy, chuyện hợp tác coi như kết thúc luôn đi!”

Đến nước này rồi, lòng anh ta— chỉ có Diệp Khinh Khinh.

Nói tôi không thấy gì là nói dối.

Nhưng… để tôi nuốt trôi cơn tức này? Không đời nào!

Tôi cười lạnh, giọng không giấu nổi sự khinh bỉ:

“Quá đúng ý tôi! Tốt nhất anh đừng bao giờ lại vướng víu vào tôi nữa. thấy anh—tôi chỉ thấy buồn nôn!”

Giọng anh ta gầm lên qua điện thoại:

Niệm Khanh! Anh cảnh cáo em— làm lớn chuyện như vậy không có lợi gì cho em đâu! Cuối người mất mặt chỉ có thể là em !”

Tôi chẳng còn hứng nghe thêm nửa câu.

tiếng anh ta đang dịu giọng dỗ dành Diệp Khinh Khinh vọng từ đầu dây bên kia, tôi lạnh lùng bấm tắt.

Kết thúc. Dứt khoát. Không đầu.

Chừng nửa tiếng sau, cánh cửa đại sảnh nơi tổ chức lễ ra mắt lại một lần nữa đẩy mở.

Giữa đám đông xôn xao, một bóng người cao ráo, điềm tĩnh xuất hiện. Anh sải bước thẳng về phía tôi.

Không nhanh không chậm.

Đến mặt tôi, anh đưa tay ra, trao cho tôi một hộp nhung màu xanh đậm.

Giọng nói thấp, ấm áp nhưng dứt khoát:

“Trên đường có chút kẹt xe. Món quà nhỏ gặp mặt—hy vọng tác tương lai… kiêm vị hôn thê danh nghĩa của anh thích.”

Tôi ngỡ ngàng.

Không ngờ Thần lại đến nhanh như vậy.

Ngoài bất ngờ, lòng tôi còn dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả—đã rất lâu rồi tôi cảm nhận .

Anh là con trai của bạn thân cha tôi, chúng tôi vốn quen biết từ nhỏ.

Tập đoàn của anh có thực lực vững vàng, đặc biệt năm gần đây đang phát triển mạnh ở thị trường nước ngoài. đây từng đề cập đến việc đầu tư vào “Niệm Thiết Kế”.

Khi tôi Thần sóng vai bước lên sân khấu buổi lễ, cả khán phòng như chết lặng.

Không ai ngờ đến.

Sự ngỡ ngàng lộ rõ ánh mắt của từng vị khách.

Nhưng may mắn là, đó cha tôi đã kịp thời thông báo với các cổ đông tác chủ chốt.

Chỉ giây sau sự im lặng ngắn ngủi ấy, tiếng vỗ tay lên như sấm, dồn dập, kéo dài không dứt.

Sự xuất hiện của anh, không chỉ cứu vãn buổi lễ, mà còn giúp tôi giành lại toàn bộ chủ động danh dự.

5.

Chẳng bao lâu sau, đoạn video từ buổi lễ đã ai đó gửi đến điện thoại của lý Lục Thần Dật.

Vừa xem giây, lý kinh hoàng đến mức đánh rơi luôn điện thoại xuống đất.

Lục Thần Dật chau mày đầy khó chịu, đầu sang:

“Gì vậy?”

lý run rẩy cúi người nhặt điện thoại, lắp bắp:

“Lục tổng… cô … hình như cô ấy thực sự đã ký hợp tác với người rồi! tại buổi công bố luôn!”

“Cậu nói cái gì?!”

Lục Thần Dật bật dậy khỏi ghế, giọng nói gần như vỡ toang vì phẫn nộ.

lý vội đưa điện thoại cho anh ta xem video.

Khi hình ảnh tôi bắt tay với Thần hiện lên màn hình, ánh mắt anh ta dần dần tối lại, gương mặt trở nên âm đến đáng sợ.

Diệp Khinh Khinh lo lắng rụt rè lên tiếng:

“Anh Thần Dật… bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta cứ để chị Niệm Khanh công khai hợp tác với người như vậy ư…”

Cô ta còn chưa nói hết câu, thì Lục Thần Dật đã không thể giữ lý trí.

Anh ta giận dữ ném mạnh điện thoại vào tường. Một tiếng “rầm” lên, màn hình vỡ nát.

Anh nghiến răng gằn từng chữ:

“Không thể nào! Tôi tuyệt không cho phép chuyện này xảy ra!”

Dứt , anh ta chụp lấy chìa khóa xe trên bàn, sắc mặt u ám như giông bão:

“Tới thẳng buổi công bố! Người có thể đứng cạnh Niệm Khanh… chỉ có thể là tôi!”

Nhưng khi anh ta vừa bước tới cửa, Diệp Khinh Khinh—khuôn mặt đẫm nước mắt, tức ôm lấy tay anh, giọng lạc đi:

“Anh Thần Dật, đừng đi! Chị Niệm Khanh chỉ đang cố tình chọc tức anh mà…”

Lục Thần Dật hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ nào.

“Tôi ở cạnh cô ấy suốt hai năm, chẳng lẽ lại để cô ấy nắm tay người trên sân khấu? Cô ta dám chơi ? Tôi càng phải đấu tới !”

Nói rồi, anh ta mạnh tay gạt tay Khinh Khinh ra.

Diệp Khinh Khinh bị hất văng ngã ngồi xuống đất, mắt đỏ hoe, đau đến bật khóc:

“Anh… anh làm em đau…”

Nhưng Lục Thần Dật chẳng hề đầu lại.

Nhưng Lục Thần Dật không dừng bước.

Chỉ còn bước nữa là anh ta đã đi đến cửa, Diệp Khinh Khinh tức bò dậy, lại một lần nữa siết chặt lấy tay anh, hốt hoảng kêu lên:

“Không ! Anh Thần Dật, anh không thể đi!”

Sắc mặt Lục Thần Dật tức xuống, tối đến mức như có thể nhỏ ra nước.

Ánh mắt anh cô ta đã đầy chán chường mất kiên nhẫn.

Thấy vậy, Diệp Khinh Khinh nhanh chóng đổi chiến thuật, giọng nói trở nên dịu lại, ra vẻ chân thành:

“Anh Thần Dật… em không cho anh đi, là vì muốn tốt cho anh mà !”

“Bây giờ chị Niệm Khanh tìm người lên sân khấu, chẳng qua là để giữ thể diện, chắc chắn không phải lòng hợp tác đâu! Anh mà đến đó, đúng lúc để chị ấy nắm thóp, làm lớn chuyện mặt truyền thông—đến lúc đó, anh là người bẽ mặt cả giới thương trường!”

Nghe đến đây, ánh mắt Lục Thần Dật bắt đầu dao động, lông mày nhíu chặt.

Thấy anh có vẻ lưỡng lự, Diệp Khinh Khinh tức đẩy mạnh thêm một bước:

“Anh Thần Dật, em ở bên anh từng ấy năm, em có bao giờ lừa anh chưa?”

“Chị ấy vì vụ hợp tác này đã đổ biết bao công sức, còn chẳng phải vì… sự coi trọng anh sao? Chuyện lần này chẳng qua là giận dỗi nhất thời !”

“Nếu bây giờ anh cúi đầu, sau này chị ấy càng lên mặt hơn, càng không xem anh ra gì đâu!”

“Anh phải để chị ấy biết, Lục Thần Dật anh… không phải không có chị ấy là không sống nổi!”

Vừa dứt , Diệp Khinh Khinh liền kín đáo ra hiệu cho một cô bạn đi .

Người kia tức hiểu ý, phối hợp lên tiếng:

“Đúng đó, Lục tổng! Niệm Khanh bị anh chiều hư rồi! Chỉ là một đôi giày mà, làm quá thành ra chuyện lớn!”

Người vội vàng tiếp :

“Chính xác! Anh mà đến đó là rơi vào bẫy của cô ta rồi! Cứ để cô ta bình tĩnh lại đi, đảm bảo lát nữa chủ động về nhận sai! Lúc đó, quyền chủ động hoàn toàn tay anh!”

“Lục tổng, xin hãy suy nghĩ kỹ! Đừng để rơi vào bẫy của cô ta!”

Cuối , sau một loạt ra tiếng vào, Lục Thần Dật sự bị thuyết phục.

Anh ta đứng chết trân tại chỗ, không bước tiếp.

Mà những điều này, tôi hoàn toàn không hay biết.

Lúc ấy, tôi còn đang sững sờ vì hành động tiếp theo của Thần đến mức không thốt nổi thành .

Tôi anh, đầu óc thoáng trống rỗng:

“Anh… vừa rồi anh nói gì cơ?”

Thần nghiêng đầu, giọng ung dung mà ổn:

“Tổng giám đốc , chúng ta đã nhau đứng trên sân khấu buổi công bố rồi, em sự định không cho anh một ‘danh phận’ nào à?”

Anh dừng lại một nhịp, khóe môi thoáng cong lên, giọng nói như đùa như , nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc:

“Anh là kiểu người hơi cổ hủ… đã công khai là vị hôn phu, thì nên có giấy tờ đàng hoàng.”

“Nếu sau này lỡ có sự kiện nào cần xác minh mối quan hệ, mà anh không có gì để chứng minh… chẳng phải bị cười nhạo sao?”

Tôi anh sững sờ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương