Ở cổng nhiều làng cổ thường có một cây hòe lớn. Làng tôi cũng không ngoại lệ, chỉ là mỗi lần đi qua dưới gốc cây, tôi đều thấy một bà lão treo lơ lửng trên đó.
Đôi bàn chân nhỏ bé bị bó dị dạng của bà xỏ một đôi giày thêu màu đỏ, hai bàn tay trắng bệch buông thõng hai bên người thẳng đuột, còn thân hình gầy gò của bà lay động theo gió trong chiếc áo vải màu xám đậm, giống như một chiếc chuông gió.
Một sợi dây thừng gai treo từ cây hòe thít chặt cổ bà tạo thành một góc chín mươi độ, khiến cái đầu bạc trắng của bà vừa vặn gác lên vai, chiếc lưỡi thè ra một cách tự nhiên.
Đôi khi tôi thậm chí còn nhìn thấy một nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà.
Nghe cậu Hai “thầy cúng nửa mùa” nói, vì tôi trời sinh có âm dương nhãn nên mới luôn nhìn thấy cảnh tượng đó.