Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5 - Hết

8

Việc thiêu bảy cái xác kéo dài gần hai đồng hồ. Không là do khói hay do thời tiết, ngày hôm đó, cả ngôi làng như bị bao phủ bởi một màn khí đen kịt, như một trận bão sắp ập đến. 

Cậu Hai không là muốn chứng minh phán đoán của mình, hay là muốn xem kết cục của này, đứng bên cái cối đá lớn cạnh hòe mãi.

Đến tận bây giờ mỗi nhớ lại, tôi cũng không thể nói rõ lúc đó mình có tâm trạng gì, như là đang mong chờ có thêm một người c.h.ế.t vậy. 

mãi cho đến bảy người hóa thành một đống tro tàn, thì không có thêm một kỳ quái nào xảy ra

Lão Tam canh giữ bên đống lửa đó, rồi lại đập vụn những mảnh xương không hết, bỏ vào một cái chum sành. 

Ngay lão Tam chuẩn bị vác cái chum lớn đó ra sau núi chôn thì con cả tỉnh lại. lão Tam nói với cô là bảy người đều ở trong cái chum đó, cô bỗng nhiên phá cười hả, hai vừa vỗ vừa không ngừng lẩm bẩm: 

, , , ở cùng nhau hết rồi, ở cùng nhau hết rồi.” Rồi lại chỉ hòe lớn trên nói: “Thật , treo một hàng, ngồi thành hàng, ăn trái , .” 

Chính là lúc nó nói câu này, tôi tò mò ngẩng , đồng thời cũng thấy cảnh tượng cả đời này tôi không thể nào quên được. 

Sáu người còn lại thì không ai thấy, tôi thì thật sự thấy bà lão

Lão Tam chị cả bị điên rồi, liền muốn giằng lấy cái chum từ , con cả nhất quyết không buông, chỉ lảm nhảm: “Của tao, đều là của tao.” 

Lão Tam thấy tình hình như vậy cũng lười để ý , nhét đôi giày thêu màu đỏ của bà lão vào trong ngực, rồi về nhà dắt con lừa của mình, nhảy xe bò, vung roi, lộc cộc lộc cộc ra khỏi .

Chỉ là ngang qua người chị cả điên khùng đó, người đàn bà đó cười chỉ vào lão Tam nói: “Mày không phải người , mày cũng sẽ c.h.ế.t, .” 

Lão Tam liếc chị cả điên, rồi mạnh quất roi vào m.ô.n.g con lừa, tăng tốc rời

Tôi và cậu Hai nhau, nghĩ bụng đến đây coi như là kết thúc câu này rồi. đúng lúc này, trên trời bỗng nhiên sấm chớp ầm ầm, giữa đồng không m.ô.n.g quạnh nổi những cơn lớn. Cơn lớn đó gần như là sát mặt đất, tung những đống thân ngô bay mù trời. 

Cậu Hai một che tôi, một kéo tôi chạy về. Đột nhiên, phía trước truyền đến một “rắc” giòn tan, một cành hòe to gần bằng miệng bát bị gãy. Cành đó không lệch đâu rơi trúng đường dây điện của cái loa phát thanh ở

Bùm. 

Một nổ lớn kèm theo tia lửa điện, sợi dây điện bị đứt, rồi văng ra như một cái roi dài. Cú văng này trực tiếp văng trúng xe bò, lão Tam còn chưa kịp kêu một nào bị điện giật nằm thẳng cẳng trên xe bò. 

Tiếp theo lại nghe thấy một nổ lớn, tia lửa điện trực tiếp đốt cơ thể lão Tam, mượn theo nhanh chóng bùng

Con lừa bị giật mình, hất tung cái ách trên người rồi lao ra khỏi , còn lão Tam thì cùng với xe bò bốc .

Nói cũng lạ, cơn lớn này đến đây thì dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại một chút như là cố tình cho ngọn lửa to hơn. 

Đến trưởng chạy đến hiện trường lần thì lão Tam bị chỉ còn lại vài mảnh xương vụn, một ít tro tàn bị bay tứ tung. 

kỳ lạ là đôi giày thêu màu đỏ đó ngoài việc bị ám khói đen một chút ra thì vẫn còn nguyên vẹn nằm một bên. 

Sau đó trưởng lại báo cảnh sát, rồi phong tỏa hiện trường. lần này công an dường như cũng coi trọng hơn, không chỉ có cảnh sát hình sự còn có cả pháp y đến khám nghiệm hiện trường, náo nhiệt ầm ĩ một hồi lâu. 

Chỉ là tôi vẫn không thể hiểu nổi, tại sao lại là lão Tam, không phải là con cả? 

Bởi vì trong mắt tôi, lão Tam từ đến cuối đều rất hiếu kính bà lão . Nếu không có anh , thì t.h.i t.h.ể bà lão có lẽ vẫn còn treo trên hòe. 

Còn con cả thì tôi , nổi khắp là một người đàn bà chanh chua, không có gì thì lại lôi bà lão ra trút giận, nếu thật sự là bà lão hiển linh, thì người tiên bị mang phải là cô mới đúng chứ. 

Về vấn đề này, tôi cũng hỏi cậu Hai, từ đó trở cậu Hai lại im lặng không nói gì, không muốn nhắc lại , chỉ nói một câu “Sống chưa chắc hơn c.h.ế.t”. Đương nhiên, cậu ấy cũng nghiêm chỉnh chấp hành cảnh cáo của công an, không làm lại nghề cũ .

Mãi đến nhiều năm sau, một lần ăn Tết uống rượu, cậu Hai mới đỏ mặt nhắc đến một vài

Từ những lời nói đứt quãng của cậu ấy tôi nghe ra được mấy thông tin, bà lão hẳn là thật sự có một viên ngọc quý vô giá. Cái dương đè c.h.ế.t lão Nhị, vết gãy ngay ngắn quá mức trùng hợp. 

Lão Tam ôm khư khư đôi giày thêu đó có lẽ không chỉ đơn giản là để lưu lại kỷ niệm. 

Đúng rồi, về tung tích của đôi giày thêu đó, cậu Hai nói có lẽ chỉ có trưởng thôi. 

Về này, cậu Hai nói nhiều nhất vẫn là câu: “Ma quỷ không đáng sợ, đáng sợ là lòng người.”

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương