Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Kỷ Phương Minh vội vàng chạy tới, cúc áo khoác ngoài còn chưa kịp cài.
Anh ta lao đến trước mặt Cố Liên , người đang quay lưng lại, nắm chặt vai cô ta:
“Tiểu Liên, em có chuyện gì vậy? Có ấm ức gì sao?”
Chuyện này vốn bắt đầu từ việc Cố Liên muốn phá hoại tình cảm của tôi và Kỷ Trường Chiêu, sau đó còn lén quyến rũ anh ta. Cô ta nào dám kể thật cho Kỷ Phương Minh nghe. Không ngờ chúng tôi lại chủ động Kỷ Phương Minh đến, Cố Liên chỉ có ngậm ngùi rơi nước mắt, bất lực lắc đầu, hỏi thế nào cũng không mở . cô ta không đáp, Kỷ Phương Minh mới chợt nhớ ra trong phòng còn có người khác.
Anh ta xoay người, một tiếng với Kỷ Trường Chiêu:
“Chú út.”
Nhưng khi nhìn về phía tôi thì lông mày cau chặt, sắc mặt đổi mấy lần, thế nào cũng không một tiếng “Thím”được.
Cuối cùng, dưới mắt uy nghiêm của Kỷ Trường Chiêu, anh ta đành miễn cưỡng quay đầu đi, một tiếng:
“…Thím.”
Bạn trai cũ từng bị trà xanh cướp mất, giờ lại cúi đầu tôi một tiếng thím. Cảm giác của tôi khi chỉ có một từ thôi:
Sướng!
Đúng là sướng đến tận cha mẹ, sướng c.h.ế.t đi được!
Sảng khoái trào dâng mặt tôi tươi rói, cố tình đáp lại:
“Cháu ngoan lắm. Tiếc là thím đi vội, chưa kịp chuẩn bị bao lì xì, lần sau có nhé, hì hì.”
Kỷ Trường Chiêu nhìn tôi đắc , cũng chẳng hề ngăn lại, chỉ mỉm cười trong mắt, cưng chiều đưa tay nhéo nhẹ má tôi.
Vị cháu trai kia thì mặt đen thui như tro bếp, vừa hé mắng tôi đã bị mắt của Kỷ Trường Chiêu chặn cứng, phải nuốt ngược vào bụng. Không cam lòng, Kỷ Phương Minh ngậm , mới nhớ ra chuyện chính ở đây.
Anh ta quay lại, đau xót lau nước mắt trên mặt Cố Liên, dịu giọng nói:
“Anh đến rồi, không sao nữa nhé. Đừng khóc, em khóc tim anh cũng tan nát.”
Trong lòng tôi thầm cười lạnh:
Chính vì anh đến, Cố Liên mới thành ra thế này đấy. Nhưng Kỷ Phương Minh không hiểu nỗi khổ khó nói của Cố Liên, vẫn gặng hỏi:
“Tiểu Liên, nói cho anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?”
Cố Liên dĩ nhiên chọn cách mập mờ lấp liếm, không chịu nói thật.
Tôi bị tiếng khóc làm nhức đầu, bèn lên tiếng:
“Có lẽ anh nên xem đoạn video này và mấy nhắn này.”
Dù Kỷ Phương Minh ghét tôi nhưng vì Cố Liên không chịu nói, nên đành phải xem. Cố Liên sợ hãi kéo tay anh ta, Kỷ Phương Minh chỉ tưởng cô ta hoảng loạn, còn dịu dàng vỗ về.
không ngăn nổi, Cố Liên c.ắ.n môi, gương mặt đầy bất an nhìn bóng lưng anh ta… rồi tranh thủ lườm tôi một đầy hận .
Tôi nhún vai, chẳng buồn quan tâm. Dù sao người phải đi “đạp máy may” cũng đâu phải tôi.
Xem xong video và nhắn, gương mặt Kỷ Phương Minh trở nên nghiêm trọng. Kỷ Trường Chiêu đã chụp màn hình lại toàn bộ đoạn trò chuyện với Cố Liên, bao gồm cả những nhắn cô ta một mình nũng nịu, thả thính sau khi kết bạn mà không hề nhận được hồi đáp. Trong đó không chỉ có làm nũng, mà còn không ít ám chỉ mập mờ, Kỷ Phương Minh tất nhiên hiểu.
Tôi chú khi anh ta nhìn đến câu: “Cảm ơn Trường Chiêu ca ca~.”, mắt anh ta hiện rõ không nổi.
Tôi buồn cười muốn c.h.ế.t, còn cố tình buông một câu:
“Úi, anh coi cô ta là vợ, còn cô ta lại muốn làm thím của anh. Nhưng Trường Chiêu nhà tôi rõ ràng chẳng có em gái nào, vậy không Cố tiểu thư kiểu gì mà lại thành ca ca vậy nhỉ?”
Sắc mặt Kỷ Phương Minh lại đen thêm vài phần. Tôi không nhịn nữa, thẳng thừng chui vào lòng Kỷ Trường Chiêu mà cười ngặt nghẽo.
Cố Liên vừa khóc vừa níu tay áo Kỷ Phương Minh, nức nở:
“Không phải đâu, Phương Minh. Trước kia vì tiệc đính hôn của anh và Khả Khả xảy ra chút chuyện không vui, Kỷ tiên sinh và phu nhân mới khóa thẻ của anh, ngày nào cũng sống chật vật như vậy, em nhìn không đành… nên…”
Cô ta liếc tôi một rồi tiếp:
“Nên hôm nay em nhặt được của Kỷ tổng, đổi chút để anh bớt khó khăn. Kỷ tổng là tiểu thúc của anh, chắc chắn sẽ thương anh; còn Khả Khả, chuyện anh bị khóa thẻ cũng có nguyên nhân từ cô , cô chắc cũng đồng thôi.”
Ôi chao, tiệc đính hôn loạn xạ là vì ai gây ra, sao Cố Liên lại không nhắc đến tí nào thế? Cô ta khóc trông thì đáng thương, nhưng lẽ đầy lỗ hổng, logic chắp vá chẳng đâu vào đâu.
Tôi không?
Tất nhiên là không.
Vậy ai ?
Ồ, chính là anh chàng não toàn tình yêu, Kỷ Phương Minh chứ ai.
Chỉ vài câu, Cố Liên đã anh ta cảm động muốn rơi nước mắt. Kỷ Phương Minh nắm lấy tay cô ta, nhìn vào mắt đầy tha thiết:
“Tiểu Liên, em thật tốt với anh.”
Tôi trố mắt nhìn Kỷ Trường Chiêu, chỉ chỉ vào Kỷ Phương Minh rồi chỉ vào đầu mình. Tôi hỏi trong im lặng, Kỷ Trường Chiêu bật cười , nhướng mày ra vẻ bất lực.
Bị nắm tay, Cố Liên cũng chẳng dám né tránh trước mặt Kỷ Trường Chiêu, đành gượng gạo mỉm cười, xoay người né sang một bên.
…Rồi lại vụng trộm lườm tôi thêm một sắc lẹm.
5
Tất nhiên, khó xử không chỉ có Cố Liên.
Mấy cảnh sát chứng kiến cảnh hai người kia mùi mẫn cũng cực kỳ chướng mắt. Cuối cùng, Kỷ Trường Chiêu mở cắt ngang, cứu rỗi đôi mắt của mọi người:
“Được rồi, đôi uyên ương các người giờ có chưa?”
“Sợi hai mươi ba vạn năm, trả theo giá hay theo quy trình pháp luật?”
Được nhắc, Cố Liên mới sực nhớ tình cảnh của mình, liền khẩn thiết nhìn sang Kỷ Phương Minh.
Đáng tiếc, vì tại tiệc đính hôn của tôi và anh ta, anh ta công khai tuyên bố đổi vị hôn thê cha mẹ nhà họ Kỷ vốn muốn tôi làm dâu phật , nên đã khóa thẻ của anh ta.
Mà vốn quen tiêu xài hoang phí, Kỷ thiếu gia chẳng có mấy đồng tiết kiệm. Số hai mươi ba vạn năm trước kia chỉ như trò vặt, giờ có bán cả tài sản riêng của anh ta cũng chẳng thấm tháp vào đâu. Điều đó Kỷ Phương Minh mất hết diện trước mặt người gái mình yêu.
Càng khổ hơn là anh ta lại chẳng cúi mình, ngược lại vì bị dồn ép nên tuôn ra toàn những cay độc. Không dám đụng vào Kỷ Trường Chiêu, Kỷ Phương Minh bèn trút sang quả hồng mềm là tôi.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi:
“Trì Khả, Tiểu Liên nói đúng, không vì cô thì sao tôi lại thành thế này? Giờ cô còn dám bắt nạt Tiểu Liên.”
Mày rậm mắt tối, cơn làm cả gương mặt anh ta méo mó:
“Hồi đó may mà tôi không đính hôn với cô, loại đàn bà như cô sao xứng với tôi. Cô còn chẳng bằng một ngón tay của Tiểu Liên!”
đã mở thì không ngừng được, Kỷ Phương Minh càng nói càng hăng, thoải mái hạ nhục tôi, hoàn toàn không nhận ra không chỉ tôi mà ngay cả Kỷ Trường Chiêu bên cạnh sắc mặt cũng đã tối sầm.
Nhân lúc anh ta vừa ngừng để lấy hơi, tôi đưa tay ngăn Kỷ Trường Chiêu đang chuẩn bị ra mặt thay tôi lại.
mắt tôi lần đầu tiên nghiêm túc nhìn lướt qua khuôn mặt Kỷ Phương Minh. Chỉ là… mang theo khinh bỉ.
“Anh sống thành ra thế này là tại tôi sao? Ngược trắng thành đen, đúng là bản lĩnh của anh luyện đến mức thuần thục rồi đấy.”
Tôi chẳng hề sợ hãi, thẳng thắn đối diện mắt hung hãn của Kỷ Phương Minh, còn mỉm cười:
“Anh quên rồi à? Ngày công bố đính hôn, anh đến trễ mười lăm phút, để cả hội trường khách khứa chờ anh một mình. Thật là oai phong quá nhỉ, Kỷ thiếu gia.”
Tôi bước thêm vài bước, tiến gần về phía Kỷ Phương Minh và Cố Liên.
“Đến muộn thì thôi đi, vậy mà anh chẳng thèm bàn bạc trước câu nào mà vừa tới đã tuyên bố hôn. Trước bao nhiêu người lại hạ thấp tôi đến mức không còn gì.”
mắt tôi dừng lại trên người Kỷ Phương Minh, lần đầu tiên nhận ra rõ ràng ngu ngốc của anh ta.
“Nói rằng nhà họ Trì đã sa sút, nói rằng tôi chỉ là đàn bà hám , hám địa vị, không xứng làm vị hôn thê của anh, nói rằng trong lòng anh đã có người khác, ngoài cô ta thì không cưới ai hết.”
Tôi cười nhạt:
“Anh đừng tưởng chỉ có tôi mất mặt nhé. Anh có nghĩ màn anh hăng m.á.u xông lên sân khấu tuyên bố tình yêu đích thực của mình, trong mắt khách khứa bên dưới là chuyện anh hùng lắm hả?”
“Thực ra, sau lưng anh họ đều anh là…”
Tôi dừng một chút, rồi phun ra hai chữ:
“…Đồ ngu.”
Năm đó, cha mẹ Kỷ Phương Minh từng có hợp tác làm ăn với cha mẹ tôi, vì vậy hai nhà cũng thân thiết. Họ quý tôi, nên sớm hôn ước cho tôi và Kỷ Phương Minh.
Sau khi nhà họ Trì xuống dốc, hôn ước giữa tôi và Kỷ Phương Minh trở thành công cụ để nhà tôi bám vào nhà họ Kỷ. Kỷ Phương Minh hôn để cưới Cố Liên, lẽ ra anh ta nên thương lượng riêng để giải trong hòa bình.
Dù sao tôi cũng chẳng thích anh ta.
Nhưng lúc , bị cha mẹ ép buộc, lại phải giữ diện cho vợ chồng nhà họ Kỷ nên tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài đồng .
Cha mẹ tôi dẫu có khó nhằn, nhưng Kỷ Phương Minh chịu mở , tôi dĩ nhiên cũng chẳng bám lấy anh ta.
Đáng tiếc, Kỷ Phương Minh đầu óc đơn giản, lại bị Cố Liên, người mà tôi từng coi là bạn, xúi giục đến mù quáng.
Anh ta cứ phải chọn cách mất mặt .
Để tôi mất mặt vì bị hôn, để bản thân mất mặt khi vì tình yêu mà làm trò cười, để cha mẹ anh ta mất mặt vì thằng trai không ra gì, để Cố Liên cũng mất mặt vì làm tiểu tam chen chân vào hôn của người khác.
Mà Kỷ Phương Minh, tên công tử ngốc nghếch này lại chẳng hề nhìn ra.
Về phần nhà họ Trì, cha mẹ tôi vốn quản lý tệ nhưng lại sĩ diện hão. Nghe tôi bị hôn, trong mắt họ tôi liền trở thành vô dụng.
Đã thế, còn bị Kỷ Phương Minh nói thẳng trước bao nhiêu nhân vật giới thương trường rằng nhà họ Trì đã suy tàn, cha mẹ tôi tức nhưng không trút lên nhà họ Kỷ, đành dồn hết lên người tôi.
6
không có Kỷ Trường Chiêu, không có anh …
Tôi nhắm mắt, bất giác mệt mỏi vô cùng. Kỷ Trường Chiêu nhận ra tâm trạng tôi không ổn, dịu dàng xoa đầu tôi. Nhưng khi mắt chuyển về phía Kỷ Phương Minh, lại hiện lên sắc lạnh đã kìm nén vì tôi.
Anh tôi không muốn nhắc lại ngày đó nên chỉ lạnh lùng cười:
“ theo Cố Liên nói, cô ta chiếm giữ món đồ giá trị lớn này là vì cậu, thì tốt thôi, hai người cùng đi vào trong tù đi.”
Cố Liên hoảng sợ kêu lên:
“Không! Em không muốn! Anh phải lấy ra đi, Kỷ Phương Minh, anh mau đưa ra đi. Đi vay, đi xin cha mẹ anh, thế nào cũng được, em không muốn ngồi tù!”
Chửi người thì sướng , trả thì bán thảm. Ngay sau khi buông cay độc, sắc mặt Kỷ Phương Minh đã thoáng hối hận. Bởi trong lúc mắng tôi, anh ta cũng lỡ mắng cả Kỷ Trường Chiêu. Tiếng cười lạnh của Kỷ Trường Chiêu anh ta như bừng tỉnh, trong mắt thoáng lộ vẻ sợ hãi.
Kỷ Phương Minh run run hít sâu một hơi:
“Được… được… tôi sẽ hỏi xin cha mẹ tôi…”
anh ta móc điện thoại, tôi mệt mỏi, không muốn thêm rắc rối nên ngăn lại:
“Khoan đã.”
Tôi nắm tay Kỷ Trường Chiêu, nói với Kỷ Phương Minh:
“Trong người hai người còn bao nhiêu ? Trả thêm lại cho chúng tôi, vậy coi như xong.”
Cách này dễ hơn nhiều so với hai lựa chọn mà Kỷ Trường Chiêu đưa ra ban đầu.
Cố Liên và Kỷ Phương Minh nhìn nhau, đồng loạt thở phào, vội gật đầu đồng .
không nằm trên người Cố Liên. Để chắc chắn, chúng tôi giữ Cố Liên lại, chỉ cho Kỷ Phương Minh đi lấy.
Anh ta mang về, sau khi xác nhận đúng là sợi Kỷ Trường Chiêu tặng tôi, hai người còn vét thêm hơn tám ngàn đồng bù vào.
Chuyện được giải , Cố Liên và Kỷ Phương Minh ủ rũ rời đi.
Chỉ có điều, trên đường về, tôi nhận ra Kỷ Trường Chiêu dường như tâm trạng chẳng tốt.
Về đến nhà, tôi ôm eo anh:
“Sao thế, anh à?”
“Anh có mua cho em sợi mới. Sợi này từng bị người khác đeo rồi.” Kỷ Trường Chiêu im lặng giây lát, mới trầm giọng nói từ trên đỉnh đầu tôi.
“Anh chỉ không hiểu vì sao em lại dễ dàng bỏ qua cho Kỷ Phương Minh như vậy. Cậu ta dám nói em như thế…”
anh càng nói càng tức, tôi vội kiễng chân, chạm môi mình lên khóe môi anh. Không ngờ bị anh giữ chặt gáy, chiếm trọn môi lưỡi. Hôn xong, cơn anh mới dịu đi đôi chút. Tựa vào n.g.ự.c anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn, tôi thoải mái nheo mắt.
“Sợi đó em thích, cũng không muốn đeo chung loại với Cố Liên. Quan trọng , nó là quà anh mua cho em, em không muốn nó ở tay người khác.”
“Còn về Kỷ Phương Minh, chẳng lẽ thật để anh ta ngồi tù sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh:
“Dù sao cha mẹ Kỷ Phương Minh cũng là anh cả và chị dâu của anh. Vì chút thay em mà anh em bất hòa chỉ vì hai mươi ba vạn thì đâu đáng.”
Cha mẹ Kỷ Phương Minh là trưởng mà ông bà Kỷ sinh sớm, còn Kỷ Trường Chiêu là cầu tự, chỉ lớn hơn Kỷ Phương Minh ba tuổi.
Khoảng cách thế hệ giữa hai anh em là thật, nhưng tình thương dành cho đứa em út này cũng là thật. Huống hồ, cha mẹ Kỷ Phương Minh vốn đối xử với tôi tốt.
Ngày tiệc đính hôn, Kỷ Phương Minh ngang ngược tuyên bố hôn, chỉ muốn cưới Cố Liên. Vợ chồng nhà họ Kỷ tức đóng băng thẻ của anh ta, đuổi ra khỏi biệt thự. Còn chuyện chấp nhận Cố Liên thì đừng hòng.
Họ cũng thông cảm với tôi, cho rằng Kỷ Phương Minh hồ đồ, sau đó còn để tôi lựa chọn có hôn hay không. Nói tôi không muốn , họ sẽ bắt Kỷ Phương Minh lên lễ đường.
Tôi cảm động với thái độ , chỉ là tôi thật chẳng có tình cảm gì với Kỷ Phương Minh.
Mà trong đêm nhục nhã , Kỷ Trường Chiêu đã gấp rút bay về từ nước ngoài.
Cũng hôm đó, chúng tôi mới nhận ra tình cảm vẫn chôn giấu bấy lâu.
Từ đó thuận lý thành chương mà kết hôn.
Vậy nên, chuyện sau này đã chẳng còn liên quan gì đến Kỷ Phương Minh nữa.
“Em anh làm vậy là vì em. Nhưng anh sẽ không nghĩ em dễ dãi chỉ vì còn tình cảm với Kỷ Phương Minh chứ?”
Tôi nịnh nọt, hôn nhẹ lên má anh:
“Anh mà, em thích anh thôi.”
Tai Kỷ Trường Chiêu ửng đỏ, cuối cùng đáp:
“Ừ… Anh cũng… yêu em .”
Có lẽ vì hiếm khi tôi bộc lộ trực tiếp như vậy, nên người vốn chẳng tiếc ngọt ngào như anh lại thoáng ngượng ngùng.
Anh giả bộ nghiêm, nhéo nhẹ má tôi:
“Được rồi được rồi, mau ngủ đi, hôm nay mệt cả ngày rồi.”
Nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú của anh, tôi mỉm cười thỏa mãn.
Có người chồng tốt như thế, chỉ kẻ ngốc mới còn nhớ đến Kỷ Phương Minh.