Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phiên ngoại
1
Kỷ Phương Minh đến muộn, khách khứa xì xào, người thân lạnh mắt châm chọc.
Tất khiến buổi tiệc đính hôn này, với tôi, trở thành một trò cười.
Mưa rơi rất lớn, giọt nước lạnh buốt quất lên cánh tay trần, mang đến những cơn đau rát mơ hồ.
Lớp trang điểm bị mưa làm nhòe, gót giày cao gót gãy một bên, tà váy dạ hội tinh xảo quét xuống bùn, loang lổ vệt dơ bẩn.
Bây tôi nhếch nhác đến mức nào thì trong lòng càng trống rỗng đến mức ấy.
Tôi chẳng còn muốn ngợi gì , cũng chẳng buồn để ý đến bất cứ ai hay chuyện gì.
Tay xách chiếc giày gãy gót, tôi thất thểu bước đi vô định dọc con đường dài.
Cho đến bàn chân giẫm phải một hòn sỏi nhọn, cơn đau nhói khiến tôi mất thăng bằng ngã ngồi xuống đất.
Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng người vội vã dừng lại tôi.
Tôi dụi mắt, run run:
“…Kỷ Trường Chiêu?”
Anh lại ở đây?
này, lẽ ra anh đang ở nước ngoài mới đúng.
Kỷ Trường Chiêu ngồi xổm xuống tôi, chiếc ô trong tay không chút do dự nghiêng về phía tôi.
Những sợi mưa nghiêng hắt làm ướt mái tóc anh, giọt nước men đường quai hàm rơi xuống đất.
Anh cởi áo vest, khoác lên vai tôi.
Dưới ánh đèn vàng ấm của đèn xe, ánh mắt anh tràn đầy xót xa, chẳng hề che giấu:
“Khả Khả, anh về rồi đây.”
Lúc này tôi mới bàng hoàng nhận ra, trên con đường tối tăm không đèn, ánh sáng vàng dịu kia đã lặng lẽ rọi lưng tôi suốt một đoạn dài.
Anh luôn đi tôi, từ bao tôi không hề hay biết.
“Biết em sắp đính hôn với Kỷ Phương Minh, anh lập tức mua vé chuyến bay nhanh nhất trở về.”
Bắt gặp ánh mắt tôi rơi xuống ánh đèn xe, Kỷ Trường Chiêu không né tránh, cứ để mặc mình đứng giữa màn mưa, đều đặn dịu dàng:
“Lúc anh đến, vừa vặn thấy em bước ra.”
Không hiểu , thấy anh, những ấm ức tôi tạm thời kìm nén lại trào lên.
Tôi khịt khịt mũi, ngước anh:
“Vậy… anh đi em lâu như vậy không gọi?”
Ngón tay anh gạt sợi tóc rối trán tôi ra tai, khóe môi cong khẽ:
“Nếu ngay từ đầu anh bảo em lên xe, em có chịu không?”
Tôi ngợi một chút, rồi lắc đầu.
Lúc đó, lòng tôi rối bời, cho dù Kỷ Trường Chiêu mở lời, tôi cũng sẽ chọn lặng lẽ đi dưới mưa một mình.
Anh hiểu tôi quá rõ.
Đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt, Kỷ Trường Chiêu khẽ thở dài, rồi lại cố tỏ ra tự nhiên hơn.
Anh mỉm cười:
“Được rồi, công chúa nhỏ lang thang của anh, bây có muốn lên xe chưa?”
Rõ ràng lòng tôi nặng trĩu, khóe môi lại không kìm được nhếch lên.
Được anh bế vào chiếc xe mở sẵn điều hòa ấm áp, tôi ôm chặt áo khoác của anh, lặng lẽ gương phản chiếu trên cửa kính.
Xe lặng lẽ chạy đi, đến nơi nào tôi không hỏi.
Dù anh biết tôi sẽ không muốn quay về Trì gia.
Xe dừng nơi ở của Kỷ Trường Chiêu, anh ôm tôi vào phòng ngủ.
Anh một chiếc sơ mi trắng mới tinh đưa cho tôi, khẽ ho một tiếng:
“Xin lỗi, ở đây không có đồ nữ, tạm thời em mặc cái này. Anh sẽ đi mua cho em .”
Tôi nhận , khẽ cảm ơn rồi vào phòng tắm.
Dòng nước ấm rửa trôi bụi bẩn lẫn những suy rối bời, khiến đầu óc tôi dần thanh thản.
Khoác lên người chiếc sơ mi trắng của anh, có phần rộng dài, tà áo buông xuống ngang bắp đùi.
Bước ra ngoài, Kỷ Trường Chiêu đang cúi người chỉnh lại chăn gối.
Anh không dám tôi, chỉ nhẹ :
“Em cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Tôi ngồi xuống chiếc giường mềm mại, anh khẽ chăn bên cạnh tôi.
Ngập ngừng rất lâu, cuối anh cúi xuống đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ như cánh ve.
anh trầm thấp, dịu dàng như ru:
“Đừng nhiều , ngủ ngon.”
anh định quay đi, có lẽ nhờ dũng khí từ nụ hôn dịu dàng ấy, tôi đưa tay nắm cổ tay anh.
ánh mắt anh lo lắng lại, tôi nhẹ cà vạt, khiến nửa người trên của anh cúi xuống.
Tôi nghiêng người, trực tiếp hôn lên đôi môi đẹp đẽ ấy.
Bàn tay vuốt ve khuôn anh, tôi thì thầm:
“Đừng đi.”
Khóe mắt anh dâng lên sắc đỏ trong suốt, đáy mắt sâu thẳm, khàn khàn:
“Không hối hận chứ?”
Tôi lại khẽ cười, gắn môi mình vào môi anh:
“Nếu là anh, em không hối hận.”
Anh khựng lại một thoáng, rồi bật cười khẽ.
Ngay đó, anh nghiêng người, chiếm quyền chủ động, anh như hòa tan trong tiếng sấm xa xăm.
“May mắn quá, kịp… Anh không bỏ lỡ em.”
Phiên ngoại
2
“Em đang gì ?”
của Kỷ Trường Chiêu tôi về khỏi mớ suy miên man.
“Tự nhiên nhớ lại cái đêm tiệc đính hôn.”
Tôi ngậm thìa, mơ hồ:
“Không ngờ Kỷ Phương Minh lại dễ dàng bị Cố Liên cướp đi như vậy.”
Kỷ Trường Chiêu nhấp một ngụm cà phê, bỗng bật cười:
“Ở một khía cạnh nào đó, anh còn thấy biết ơn Kỷ Phương Minh đã chọn Cố Liên, nếu không thì có lẽ anh thật sự đã bỏ lỡ em.”
Nghe vậy, tôi cũng nhướng mày cười:
“Cố Liên , chẳng có bờ tường nào không cạy được. Vậy còn anh thì ?”
“Người đàn ông dễ bị phụ nữ khác lôi , phần lớn là không đủ yêu vợ.”
Anh chớp mắt với tôi:
“Còn anh thì khác. Chưa đến chuyện Cố Liên chẳng còn cơ hội tìm kiếm sự tồn tại , cho dù có Trương Tam, Lý Tứ nào xuất hiện, cũng chẳng thể l.à.m t.ì.n.h yêu anh dành cho vợ anh chuyển dời dù chỉ một chút.”
“…Xì,” tôi bật cười, trong lòng ngọt lịm không cách nào ngăn được, “Thôi thì anh vậy.”
đến Cố Liên, đúng là cô ta chẳng còn cách nào tìm lại sự tồn tại, ít nhất là trong ngắn hạn.
Bởi bài tiểu luận kia lan truyền quá rộng, vốn dĩ cô ta phải vào đồn ngồi rồi.
không biết Trì gia đã dùng cách gì cô ta ra ngoài.
đó, Cố Liên còn đắc ý chạy đến tôi khoe khoang.
Cũng nhờ , tôi mới hiểu ra cô ta cứ phải bám tôi thể hiện.
Năm xưa, trong lúc Trì mẫu mải mê hầu hạ con trai “cục vàng” thì làm mất Cố Liên, tìm mãi không thấy nên mới nhận nuôi tôi, tính toán để tôi pave đường cho em trai không huyết thống ấy.
Còn Cố Liên thì cho rằng bao năm qua tôi đã sống cuộc đời lẽ ra thuộc về cô ta.
Cô ta Kỷ Phương Minh đính hôn với tôi là lợi ích Trì gia, nên nhất định phải cướp đi.
Đến Kỷ Trường Chiêu, Cố Liên cũng lầm tưởng là anh tôi hợp tác với Trì .
Là con gái ruột của Trì gia, cô ta cho rằng Kỷ Phương Minh lẫn Kỷ Trường Chiêu đều phải thuộc về mình.
Hình ảnh Cố Liên Trì gia vênh váo đắc ý đến nay còn rõ mồn một.
, lần này Kỷ Trường Chiêu tuyệt nhiên không có ý định bỏ qua.
Đợi đến Cố Liên chính thức bước chân vào Trì đang khủng hoảng, anh đã gom đủ chứng cứ Trì trốn thuế, cộng thêm chuyện Cố Liên và em trai “giá rẻ” kia tham ô công quỹ, một lần quét sạch nhà Trì.
là, vòng vo mấy năm, cuối Cố Liên cũng phải vào ngồi máy may.
Lần này còn Trì gia xuống .
Huống chi, dẫu bọn họ có an phận, Trì – công ty miễn cưỡng cầm cự nhờ tôi – cũng đã bắt đầu xuống dốc từ Trì phụ Trì mẫu cứng rắn ép tôi thoái vị giao quyền.
Một đống vỏ rỗng, sụp đổ thành bụi tro chỉ là chuyện sớm muộn.
Còn Kỷ Phương Minh, công tử ngốc nghếch quen được nuông chiều, vụ “tiểu luận trà xanh” của Cố Liên thì bị cha mẹ và Kỷ Trường Chiêu dạy dỗ cho một trận.
Kết quả là vị thiếu gia này bỗng nhiên giác ngộ, vừa căm hận bản thân tưởng Cố Liên mù quáng, vừa quyết tâm làm lại từ đầu.
ta chủ động muốn học cách quản lý Kỷ từ cha mẹ.
vợ chồng Kỷ gia đâu còn ta , họ thu lại thẻ ngân hàng, nhà cửa, xe cộ… để ta phải ẩn danh làm lại từ đầu.
Ngược lại, họ lại giao trọng trách cho em gái của Kỷ Phương Minh, người vừa tốt nghiệp.
Còn vợ chồng Kỷ gia, đặc biệt là Kỷ phu nhân, người kia rất muốn tôi làm con dâu, từ mẹ chồng – con dâu bỗng biến thành chị em dâu, lúc đầu cũng thấy không quen.
vốn dĩ bà rất quý tôi, thêm vào đó, hai ông bà cũng coi Kỷ Trường Chiêu – đứa con trai nhỏ kém tuổi nhiều – chẳng khác nào con ruột nuông chiều.
nên giữa tôi và họ sớm đã thân thiết tự nhiên.
Ngược lại, cha mẹ ruột của Kỷ Trường Chiêu – ông bà Kỷ – thuở đầu còn bị Cố Liên ngọt nhạt làm mờ mắt, không cho tôi sắc tốt.
thái độ của Kỷ Trường Chiêu thì luôn rõ ràng đứng về phía tôi.
Về , hai ông bà biết hết những việc Cố Liên đã làm, họ đã trang nghiêm xin lỗi tôi.
Điều này khiến tôi vừa bất ngờ vừa cảm động.
Tôi cũng biết, trong đó chắc chắn có không ít công sức của Kỷ Trường Chiêu.
Mọi chuyện, tất đều đang hướng đến kết quả tốt đẹp.
Dù tương lai có nào, tôi cũng Kỷ Trường Chiêu, vào người tôi yêu.
Tôi đặt thìa xuống, khoác một chiếc áo măng-tô, giục:
“Em ăn xong rồi, chúng ta mau đến nhà lớn đi, nhanh lên nhanh lên.”
Kỷ Trường Chiêu uống nốt ngụm cà phê cuối , đồng hồ rồi đứng dậy:
“Được rồi, được rồi, coi chừng sức khỏe.”
“Ôi chao, em biết . Đừng để mọi người đợi lâu,” tôi cài nút áo, “Hơn , ăn xong còn phải đến công ty .”
Công ty bây – chính là Tân Trì .
Không phải Trì của Trì gia.
là Trì trong Trì Khơ.
Kỷ Trường Chiêu chỉnh lại cổ áo cho tôi, mắt khẽ cong.
Anh dịu dàng hôn lên trán tôi, mang tình yêu ấm áp mềm mại:
“Được, tổng giám đốc Trì của anh.”