Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Bà biết tôi với Cố Tiêu Thần nhau.
Chỉ là bà tưởng chúng tôi yêu đàng hoàng, một bà cụ cả đời chưa từng ra khỏi thị trấn nhỏ như bà làm sao hiểu được “người yêu trên hợp đồng” là gì.
Năm hai học, bà tôi tim, cần một khoản viện phí rất .
Để chữa cho bà, tôi vừa học vừa làm. Em trai cũng từng có định bỏ học để cùng tôi đi làm.
Tôi không đồng .
Với một đứa con nghèo, học hành gần như là con đường duy để chúng tôi đổi đời.
Tôi không nỡ để em trai lãng phí quãng thời gian quý giá , nên một gánh cả chi tiêu của gia đình.
Thời gian đó là quãng ngày khó khăn của tôi.
Tôi cày ngày cày đêm, mệt đứng cũng ngủ gật.
phí chữa cho bà như con số trên trời, dù tôi cố gắng cách mấy cũng không đủ.
Đúng lúc tôi tuyệt vọng và tự hận vô dụng thì Cố Tiêu Thần xuất hiện.
Anh ta như thần tài hạ phàm, anh ta nói chỉ cần tôi làm bạn gái thế thân, mỗi tháng sẽ cho tôi hai trăm nghìn.
Được bao ăn bao lại không cần làm gì phạm pháp, chẳng có công việc lời hơn.
Thế là tôi không chút do dự đồng .
Nhờ đó chi phí phẫu thuật của bà được giải quyết.
Bà tôi khi đó còn suýt ngất, bà tưởng tôi làm “vợ bé” cho người ta, giãy nảy bảo thà để bà đi uống trà với Diêm Vương còn hơn.
Không còn cách khác, bà tôi vốn đáng yêu như thế mà.
Tôi đành để Cố Tiêu Thần ra mặt, lừa bà rằng chúng tôi là người yêu thật sự.
Để cho giống thật, anh ta còn cùng tôi tất bật chăm bà viện, gầy cả người…
Trời ạ.
Không nói nữa.
Nói một hồi tự nhiên có chút áy náy, thấy có lỗi với anh ta.
Tuy anh ta nhàm chán, kiêu ngạo, khi không đáng ghét thì cũng khá tốt.
Lần này tôi vì anh ta hôn mà lén bỏ đi, đúng là không công bằng. Thế là tôi nhắn cho anh ta một tin.
“Tôi đi rồi nhé, vội quên chưa báo anh.”
Rất nhanh, anh ta đã trả lời lại.
“Sao không đợi tới lúc c.h.ế.t rồi hãy báo mộng cho tôi?”
Móa!!! Tên chóa này…
Còn biết nguyền người nữa chứ.
Tôi lập tức chặn, xóa, cắt đứt toàn bộ.
Bái Bai luôn!
14.
Hôm sau em trai tan học .
Vừa thấy tôi, nó như ch.ó con thấy bình sữa, phấn khích lao tới.
“!”
Cùng còn có vài nam sinh khác.
Đứa cũng cao mét tám.
Trước mặt bạn học, nó ôm chầm lấy tôi.
Tôi cao mét sáu lăm, lọt thỏm vòng tay nó như trái bí nhỏ.
Các bạn nam sau lưng nó đồng loạt gọi tôi là .
Haiz, mấy cậu em trẻ trung đẹp trai đúng là mê người.
Tôi lại giả vờ nghiêm túc, mặt lạnh mắng nó mười tám rồi còn không chững chạc.
Nó cười hì hì bảo vì lâu không gặp, nhớ .
Tôi bật cười, véo nhẹ eo nó.
“Thằng nhóc, miệng ngọt ghê, thế có bạn gái chưa?”
Ui Ui!!
Không thể ngờ, mới mười tám mà cơ bụng đã chắc chắn rồi.
Chưa kịp nó trả lời, mấy bạn sau lưng đã cười cợt nói đỡ.
“ yên tâm, anh Giang chê hết con gái trường rồi, bảo phải tìm người xinh hơn mới chịu.”
Tôi vui vẻ liếc em trai, không ngờ mặt nó đỏ bừng, xấu hổ nổi giận đuổi đám bạn đi.
Đám bạn đều là người thị trấn, tôi mời chúng lại ăn , ai nấy đều bảo phải làm bài.
Khi họ đi rồi, em trai nịnh nọt cười với tôi, bảo tôi cùng vào ăn thôi.
Tôi rất thích cảm giác cả cùng ăn như thế này, khiến tôi thấy có chốn để quay .
bữa ăn, chúng tôi trò chuyện vui vẻ, em trai than thở học lớp 12 áp lực nặng, sợ không đậu được học như tôi.
À quên flex hẹ hẹ, tôi học Bắc , là thủ khoa toàn tỉnh năm đó nên được miễn toàn bộ học phí.
Tôi động viên em trai đừng áp lực .
“Không đậu Bắc thì đậu Thanh Hoa cũng được mà.”
Bà ngồi cạnh gắp đồ ăn, cười nếp nhăn trên mặt dồn lại.
“Bà nuôi được hai đứa đậu học, chắc đài truyền hình lại tới phỏng vấn nữa .”
Năm đó khi tôi đậu Bắc , từng có phóng viên phỏng vấn bà.
Bà lúc lóng ngóng chỉnh lại tóc và quần áo, sợ làm tôi mất mặt.
khi người ta hỏi bà đã dạy tôi thế , bà lại bình tĩnh nói rằng bà chẳng làm gì cả, đều do tôi tự cố gắng.
Khuôn mặt đầy tự hào lúc khiến tôi cảm thấy tất cả khổ cực đều xứng đáng.
Em trai tôi cũng nói, nó sẽ lại khiến bà tự hào một lần nữa.
Chúng tôi đang ríu rít nói cười, thì sân bỗng vang lên một giọng nam.
“Hạ Hạ.”
15.
Tôi còn chưa kịp ra xem là ai thì người đó đã bước vào.
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt:
“Anh Trần Vũ? Anh được nghỉ phép rồi à!”
cửa, một người đàn ông cao , ngũ quan cương nghị đứng đó.
Anh mặc áo thun rộng, quần cargo bó ống màu đen ôm lấy đôi chân dài, nhìn cực kỳ hút mắt.
Trần Vũ là thanh mai trúc mã của tôi, hơn tôi hai tuổi, hiện là lính cứu hỏa thị trấn.
Cao gần một mét chín, chỉ cần đứng yên cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Lần trước tôi còn chưa kịp gặp anh, giờ cuối cùng cũng được gặp rồi.
Tôi vui mừng chạy tới kéo anh vào ăn .
Anh có chút ngại ngùng, giọng trầm ấm nói đã ăn rồi.
Tôi kéo anh ngồi xuống: “Tới rồi thì ăn nữa đi.”
Em trai tôi lập tức nhường chỗ:
“Anh Trần Vũ, anh ngồi cạnh em này.”
Bà cũng cười xởi lởi gắp thêm bát đũa cho anh.
Vậy là bữa vốn chỉ ba người chúng tôi thành bữa bốn người.
Dù không phải người một , Trần Vũ còn thân hơn người .
Anh thuộc hỏi bà dạo này có phù không, rồi hỏi em trai tôi đã thuộc phương trình hóa học chưa.
Rõ ràng anh còn nắm rõ tình hình của bà và em trai hơn cả tôi.
Em trai tôi cười hề hề trêu:
“Hay anh Trần Vũ làm anh rể em luôn đi, giao em cho người khác em không yên tâm.”
Trần Vũ đang dịu dàng điềm đạm bỗng đỏ mặt bừng bừng.
Tôi liền đập nhẹ em trai giải vây cho anh:
“Lo ăn đi nhóc con, mới tí tuổi đã đòi làm bà mai.”
Lúc này có chuông điện thoại chói tai vang lên.
Bà bảo là của bà, gọi tôi tới nghe hộ.
Tôi nhặt máy lên, không nhìn đã bấm nghe.
Không ngờ kia vừa cất “bà ơi” đã làm tôi ngớ ra.
Ngoài tôi và em trai, bà tôi còn đứa khác à?
Rồi người kia bắt than thở:
“Giang Tiểu Hạ thật tuyệt tình, nói đi là đi, còn chặn luôn .
“Không phải bà bảo cô thích tổng tài bá đạo sao, sao làm đủ thứ rồi mà cô vẫn không thích ?”
Tôi choáng váng.
Giọng người đó lè nhè men rượu, lúc tôi không nghe ra.
giờ thì nhận ra rồi.
Là Cố Tiêu Thần!
tại sao Cố Tiêu Thần lại nói những lời này?
Không phải anh ta kiêu căng ngạo mạn sao?
Từ bao giờ lại trở nên thấp hèn như vậy?
Còn nữa, những lời đó là có gì.
Rốt cuộc giữa anh ta và bà tôi có bí mật gì?
Không hiểu sao, tôi không để Cố Tiêu Thần biết người nghe là tôi.
Đúng lúc này, từ phòng ăn vọng ra Trần Vũ:
“Hạ Hạ, nguội mất rồi này, vừa ăn vừa nghe đi.”
Tôi vô thức đáp “Được.”
“……”
“Tiểu Hạ?”
than kia lập tức im bặt.
Cố Tiêu Thần nghiến răng nghiến lợi:
“Giang Tiểu Hạ, thì ra em bỏ trốn là để vụng trộm với đàn ông.”
16.
Tôi sững người, rồi xấu hổ nổi giận.
“Cái gì mà vụng trộm, Trần Vũ là anh trai hàng xóm của tôi, Cố Tiêu Thần, anh không biết thì đừng ăn nói bừa bãi!”
Lỡ truyền ra ngoài không biết người ta còn tưởng tôi ngoại tình.
“Anh trai hàng xóm?” Cố Tiêu Thần hừ lạnh, hiển nhiên say hồ đồ rồi.
“Giang Tiểu Hạ, tôi cũng hơn em, sao không thấy em gọi tôi là anh?”
Tôi trợn mắt:
“ tôi nhắc lại à, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác thôi.”
Huống chi, bảo tôi gọi tên tự đó là “anh” thì thà c.ắ.n lưỡi còn hơn.
Cố Tiêu Thần hít sâu như đang cố đè nén cơn giận.
Anh ta nói:
“Tôi có thể đồng hủy hợp đồng với em. từ hôm nay, chúng ta chính thức thử yêu nhau. Giang Tiểu Hạ, làm bạn gái tôi đi.”
Tim tôi bỗng lỡ nhịp một giây, rồi lập tức mắng anh ta:
“Cố Tiêu Thần, anh điên à, ai mà thèm làm bạn gái anh.”
Không đợi anh ta đáp, tôi dập máy cái rụp.
Điên thật rồi.
Tên tự đó chắc phát rồi.
Sao lại đi thổ lộ với tôi cơ chứ.
Rõ ràng… anh ta rất ghét tôi mà.
Vài ngày sau, bà tôi hầm gà nên bảo tôi ra sân bắt một con.
Tôi vui vẻ nhận lệnh, Trần Vũ thấy vậy cũng ra giúp.
“Trần Vũ, chặn nó, nó bay phía anh kìa!”
“Ui tiếc , suýt bắt được rồi!”
“Trần Vũ, hai ta cùng dồn vào bờ rào rồi bắt nó nhé!”
Sân toàn là tôi chỉ huy Trần Vũ.
Trần Vũ tính tình hiền lành, chẳng tỏ vẻ bực còn cười nói:
“Hạ Hạ, hình như tụi hơi ngốc đấy, bà chắc sắp ra mắng rồi.”
Anh mím môi cười, lộ chút ranh mãnh hiếm thấy.
Tôi vừa nghiêm túc đuổi gà vừa đáp:
“Không được gọi tôi ngu, tôi định sẽ bắt được nó…”
Khoảng cách giữa tôi và Trần Vũ càng lúc càng gần, con gà mái già chúng tôi vây giữa vẫn thản nhiên lắc , không biết nguy hiểm đang tới gần.
Tôi và Trần Vũ trao đổi ánh mắt, rồi …
“Xông lên!”
Cả hai cùng lúc bổ nhào phía con gà.
loảng xoảng vang lên.
Con gà phản ứng cực nhanh, giật vỗ cánh bay vút đi.
Còn tôi với Trần Vũ thì ngã nhào xuống đất, may vào giây cuối Trần Vũ ôm lấy tôi che chắn.
Và cũng đúng lúc đó, Cố Tiêu Thần tới.
Lái chiếc Mercedes bóng loáng, giày da đ.á.n.h bóng sáng choang, cứ như sợ người ta không biết giàu.
Thấy tôi và Trần Vũ ngã chồng lên nhau, mặt anh ta lập tức sa sầm đầy tức giận.
17.
“Giang Tiểu Hạ, hai người đang làm gì đó?!”
Câu thoại này sao nghe .
Bà tôi nghe thấy động cũng từ đi ra, vừa nhìn thấy anh ta liền vui mừng vỗ tay:
“Tiểu Cố? Sao lại tới đây!”
Bà quay nhìn tôi và Trần Vũ, suýt nữa thì lao tới đ.á.n.h chúng tôi:
“ từng này rồi còn chơi đùa? Con gà ta bảo hai đứa bắt đâu rồi hả?”
Tôi vội vàng đứng dậy khỏi lòng Trần Vũ, đưa tay kéo anh lên:
“Bà ơi, gà chạy mất rồi bắt không được ạ!”
Vừa nói, tôi vừa liếc sang Cố Tiêu Thần:
“Anh tới đây làm gì?”
Người đàn ông cao ngạo lạnh lùng liếc Trần Vũ cạnh tôi một cái:
“ thăm bà… tiện thể…”
“Dỗ phụ nữ.”
Ba chữ cuối, ánh mắt anh ta rơi lên người tôi. Tự dưng khiến tôi đỏ mặt tim đập thình thịch.
Mẹ kiếp, trước mặt bà và bạn tôi còn nói linh tinh nữa!
Cố Tiêu Thần từng tôi rồi.
Lúc bà tôi nhập viện và xuất viện đều do anh ta lo liệu.
Vì bà không dám đi máy bay, anh ta đã tự lái xe đưa đón bà.
Từ Đế Đô tới Cẩm Thành, hơn một ngàn cây số.
Sợ chạy nhanh bà khó chịu, anh luôn giữ tốc độ dưới 80,
lái xe gần suốt một ngày một đêm.
Lúc đó tôi còn rất biết ơn, thậm chí định báo đáp anh kiểu làm trâu làm ngựa.
Chỉ tiếc… anh ta “chướng”!
Bắt tôi phải nghe máy liền, trả lời tin nhắn liền, không được trái anh ta.
Ngoài ra còn đủ thói kỳ cục như sạch sẽ , thích làm ra vẻ, ngủ cực nhẹ…
Nhớ lần tôi ăn cùng anh, anh liền mắng tôi ăn ngấu nghiến không tao nhã.
Chính vì chuyện đó, chút cảm giác rung động ban tôi dành cho anh cũng tiêu tan sạch sẽ.
Quan trọng là… trời mới biết tôi oan ức tới !
Tôi ăn nhanh cũng chỉ vì sớm vào viện chăm bà!
Tuy sau đó anh cũng có xin lỗi, tôi, Giang Tiểu Hạ, là người thù rất dai, tôi định không tha!
Nếu bình thường thì tôi chẳng thèm qua lại với kiểu người như vậy.
Không phải thói anh ta xấu, mà là hoàn toàn không hợp với đứa sống hoang dã như tôi.
“Chào anh, tôi là Trần Vũ, thanh mai trúc mã lên cùng Hạ Hạ.”
lúc tôi còn sững sờ, Trần Vũ đã đưa tay định bắt tay chào.
Cố Tiêu Thần liếc tay anh, không nhúc nhích.
“Xin lỗi, tôi chứng sạch sẽ.” , Anh ta kiêu ngạo nói.
“Tôi là bạn trai của Giang Tiểu Hạ, anh nói là thanh mai trúc mã của cô , sao tôi chưa từng nghe cô nhắc ?”
Cố Tiêu Thần xưa nay cực ghét ai là bộc lộ ra mặt, giờ lại như viết 100 chữ “ghét” lên trán.
Tôi sợ Trần Vũ ngượng nên cười gượng giải vây:
“Trần Vũ đừng để , anh tính vốn vậy chứ không có ác đâu.”
Vừa dứt lời, tôi đã Cố Tiêu Thần túm lại:
“Tính tôi xấu, thế sao em nhịn suốt ba năm không hé lời?”
Trời ơi, anh ta đúng là không biết tự lượng sức.
Anh tưởng tôi không nói chắc?
Có nhân viên dám quát lại ông chủ không?
Tôi không làm nữa thì mới dám đấy!
Tôi ngẩng nhìn anh ta bình tĩnh đáp:
“Anh… dẫm phải phân gà rồi.”
Cố Tiêu Thần: “…”