Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

22.

“Thằng nhóc thối, mày nợ tiền tao, không tìm được hắn thì tìm ? Mày còn đ.á.n.h tao à?!”

Hổ ca bị Sơ Nhất đ.ấ.m trúng mặt, c.h.ử.i tục rồi giơ nắm đ.ấ.m định đ.ấ.m .

“Đừng !”

“Dừng tay lại!”

Tôi và bà lúc hét lên.

Thấy nắm đ.ấ.m của Hổ ca sắp giáng xuống, bà vội lao tới ôm chặt Sơ Nhất.

Tim tôi như thót lên, chỉ bà xảy ra gì.

Đúng lúc ấy, trong tầm mắt tôi xuất hiện một thân ảnh cao lớn thẳng tắp.

Cố Tiêu Thần chắn trước mặt bà và Sơ Nhất, một tay chụp nắm đ.ấ.m đang lao xuống.

Trong sân yên tĩnh, giọng nói sắc lạnh của anh ta vang lên, khiến người ta thoáng thấy sát khí.

Hổ ca bị anh ta khóa tay, vùng vẫy mấy lần cũng không thoát, tức giận đến đỏ mặt.

“Mày là cái thá gì? Tao đòi nợ nhà liên quan gì đến mày?!”

Cố Tiêu Thần vẫn thong thả nói:

“Giang Hạ là người phụ nữ của tao, Giang Sơ Nhất là em vợ tao, còn bà cụ suýt mày làm bị thương, là bà tao.

vào bọn , mày chán sống rồi à? Hửm?”

Một tiếng “hửm” nhẹ thôi, từ người anh ta đã toát ra sát ý lạnh lẽo.

Tôi sững người, không ngờ sẽ được những lời như thế từ miệng anh ta.

Còn chưa kịp phản ứng, trong sân bỗng vang lên một tiếng “a” t.h.ả.m thiết.

Tôi giật mình nhìn sang, là tên đàn em của Hổ ca lén cầm d.a.o định đ.á.n.h lén, kết quả bị Cố Tiêu Thần tung một cú đá bay xa mét.

Bà và Sơ Nhất đều c.h.ế.t lặng, nhìn cảnh tượng trước mắt với kinh hãi.

Tôi cũng thoáng giật mình, rồi mới nhớ ra Cố Tiêu Thần là đai đen thập đẳng.

Hổ ca bị chọc điên:

“Mày… mày …”

Chưa kịp nói hết câu, tay ông ta đã bị Cố Tiêu Thần bẻ quặt ra sau.

Anh đẩy mạnh khiến hắn ngã về phía đám đàn em.

Giọng anh trầm thấp lười nhác nhưng đầy áp lực:

“Số tiền nợ, tao . Nhưng nếu còn đụng tới người nhà tao… thì đừng mong giữ được đôi tay .”

vậy, Hổ ca khẩy:

“Được thôi, nhà nợ tôi trăm năm mươi vạn, có bản lĩnh thì đi.”

tôi vội vàng chen lên, kéo anh ta ra sau mình chắn lại: “Cố Tiêu Thần, không cần anh lo.”

Tôi nhìn Hổ ca:

tiền? Một xu cũng không có. Nếu anh tay thì tôi sẽ báo cảnh sát!”

Hổ ca không dân vùng , tôi từng nói ông ta từng phạm gì đó ở quê, rất bị cảnh sát bắt được sơ hở.

Tôi tưởng lời dọa sẽ có tác dụng, không ngờ Hổ ca chỉ nhạt:

“Báo cảnh sát? Báo đi, xem bắt tôi?”

Tôi cau mày, lòng bàn tay siết chặt.

Đúng lúc ấy, Cố Tiêu Thần mở tay tôi, đan mười ngón tay mình vào tay tôi.

Tôi ngẩng lên kinh ngạc, chỉ thấy anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt trầm tĩnh, vô tình hé ra chút dịu dàng khiến người ta thấy yên lòng.

“Yên tâm, giao cho anh.”

23.

Vừa dứt lời, anh ta quay sang Hổ ca:

“Đưa số tài khoản ngân hàng đây.”

Hổ ca khẩy, ra hiệu cho đàn em cạnh.

Tên đàn em lập tức gửi số tài khoản cho Cố Tiêu Thần.

Chỉ thấy anh ta rút điện thoại, những ngón tay thon dài gõ nhẹ trên màn hình.

Hổ ca vừa hút t.h.u.ố.c vừa đe dọa:

“Thằng nhóc, tốt nhất đừng giở trò, nếu không chuyển được trăm năm mươi vạn, tao sẽ cho mày…”

“Xong rồi.”

Chưa đợi hắn nói xong, phía Cố Tiêu Thần đã thao tác xong.

“Xong rồi?” Hổ ca nheo mắt, ánh nhìn âm độc như rắn độc khóa chặt Cố Tiêu Thần.

“Nếu mày giỡn mặt ông, hôm nay ông bẻ gãy chân mày!”

Vừa nói, hắn vừa mở điện thoại kiểm tra.

Chẳng bao lâu, sắc mặt hắn thay đổi, quay sang đám đàn em:

“Đi thôi. Sau không được bén mảng tới đây quấy rối .”

Cho tới khi bóng dáng bọn khuất hẳn, tôi vẫn chưa hiểu gì vừa xảy ra.

Nhìn mặt của Hổ ca, không giống như đã nhận được hơn trăm vạn chút nào.

hắn lại bỏ đi không gây nhỉ?

Khi tôi hỏi Cố Tiêu Thần, anh ta vẫn giữ bộ mặt cao ngạo lạnh lùng:

à? Vậy thì khen tôi vài câu đã.”

Đệt!!! 

Anh ta lúc nào cũng vô liêm sỉ như vậy, trước kia vì tiền tôi còn cố nhịn.

Giờ thì?

Tôi việc gì nhịn.

Tôi lườm một cái:

nói thì nói, không thì thôi.”

Tôi quay người định đi, ngờ cổ tay lại bị một bàn tay ấm áp nắm .

Giọng Cố Tiêu Thần mềm xuống:

“Chỉ khen một câu thôi , nể tình hôm nay tôi không để bà bị thương.”

Tim tôi khựng lại, quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt anh ta dịu hẳn, biểu cảm còn thoáng mang chút lòng.

Cố Tiêu Thần… từ khi nào lại có mặt như thế?

Quan trọng nhất là, dường như tôi không lần đầu thấy anh ta như vậy.

Khi tôi từ chối ăn anh ta, khi tôi làm xước xe anh lúc học lái, khi anh ta say xỉn còn tôi đi đón về…

Chẳng qua, trước giờ tôi chưa từng nghĩ đó là anh ta đang cố nhún nhường chịu thua trước tôi.

Nhìn gương mặt có chút tội nghiệp kia, tôi không nói rõ cảm giác trong lòng là gì , vừa mềm lòng, vừa nhói đau.

Cảm giác đó, tôi chưa từng trải qua với khác.

Nhưng, cuối tôi chỉ nói “cảm ơn” , còn lời khen… Tôi không khiến anh ta hiểu lầm.

“Cố Tiêu Thần, ngày mai anh về đi.”

Nhìn mong đợi nơi anh ta dần vụt tắt, trong lòng tôi bỗng cũng nhói lên.

Cố Tiêu Thần hỏi:

“Em chưa từng có giây phút nào rung vì tôi ?”

24.

Rung ư?

Là gì vậy?

“Bà từng nói, mẹ tôi là nhau tự nguyện, vào cái thời còn cưới hỏi qua mai mối, đã dùng hành để chứng minh tình của mình.”

“Nhưng rồi ?”

tôi nhậu nhẹt, cờ bạc, xấu nào cũng dính vào; lúc mẹ tôi mang bầu Sơ Nhất, ông ta còn đ.á.n.h bà bầm tím khắp người, anh nói xem, vậy có không?”

“Mùng Một Tết là sinh nhật của Sơ Nhất, cũng là ngày giỗ của mẹ tôi.”

“Hôm đó mưa lớn, sấm chớp ầm ầm, đó là tiếng sấm to nhất tôi từng . Mẹ treo cổ trên xà nhà, dưới người còn rỉ máu… anh nói xem, bà có tôi không? Có tôi và Sơ Nhất không?”

Tôi chưa bao giờ hiểu thế nào là rung .

Càng không tình là gì.

mẹ tôi, trong ký ức của bà, từng có thời nhau nồng thắm.

Nhưng kết cục thì ?

Một người ăn chơi trác táng, hơn mươi năm không về, sống c.h.ế.t cũng chẳng rõ.

Một người bỏ lại đứa con mới sinh, treo cổ c.h.ế.t ngay trong nhà.

Đó là tình ?

xong, Cố Tiêu Thần im lặng hồi lâu.

Khi lên tiếng lại, anh chợt hỏi:

“Đó có lý do em trời mưa sấm chớp không?”

Tôi thoáng sững người.

Trong ký ức của tôi, có rất nhiều lần anh ấy cạnh tôi lúc trời dông bão.

Nhưng tôi chưa từng nói với anh ta là tôi , vậy anh ta vẫn nhìn ra được.

Bất chợt, mắt tôi hơi cay.

Tôi mỉm nói:

“Trước đây tôi cứ thấy anh đáng ghét, giờ nghĩ lại, thật ra anh đối với tôi cũng khá tốt.”

Cố Tiêu Thần không .

Anh nhíu chặt mày, giọng nghiêm túc xen lẫn nôn nóng:

“Giang Hạ, chúng ta không bọn , cũng tuyệt đối sẽ không trở thành như .”

.

Chúng tôi sẽ không trở thành như mẹ tôi.

Nhưng… tôi có thật sự thích Cố Tiêu Thần không?

Thấy tôi mãi không lời, ánh sáng trong mắt anh cuối cũng vụt tắt.

Anh đồng ý ngày mai sẽ về lại Đế Đô, không bao giờ quấy rầy tôi .

Khoảnh khắc đó, luồng khí lạnh xung quanh như tràn qua da thịt, thấm tận tim tôi.

Tối đó, tôi sang phòng bà.

Nằm trong lòng bà, tôi hỏi:

“Bà ơi, thích một người là như thế nào?”

Bà nhẹ vỗ lưng tôi, giống như khi xưa ru tôi ngủ, mỉm bảo:

“Thích là dù người đó không ở , con vẫn luôn nhớ đến .

Thích là dù trong túi chỉ còn một đồng, cũng chia cho người ấy một nửa.”

“Thích không có biểu hiện cụ thể, khi con thật sự thích đó, tự khắc con sẽ .”

Tôi xong mơ hồ gật đầu , chỉ trong đầu toàn là gương mặt của Cố Tiêu Thần.

Dáng kiêu ngạo tự đại, lạnh lùng vô tình, nhẫn nhịn khi giận, đỏ mặt khi say, ánh mắt u tối khi véo eo tôi, chán nản khi bị tôi bắt bẻ, dáng khi chắn trước nguy hiểm khiến tôi tin tưởng…

Đến khi hoàn hồn, tôi giật mình.

Từ lúc nào tôi đã quen thuộc Cố Tiêu Thần đến vậy?

Tuy chưa từng nghĩ tới, nhưng hình ảnh của anh ta đã khắc sâu trong tâm trí tôi.

Sáng hôm sau.

Tôi ngủ dậy mới thấy tin nhắn Cố Tiêu Thần gửi:

“Anh đi rồi, đi trễ kẹt xe.”

25.

Sự hoảng loạn trong thoáng chốc chiếm trọn tâm trí tôi.

Tôi thậm chí chưa kịp xỏ giày cho tử tế đã chạy vội ra ngoài.

“Bà ơi!”

Bà đang quét lá rụng trong sân.

Thấy tôi như vậy, bà thoáng đoán trước tôi nói gì.

Cố đi từ sáu giờ rồi, nó không cho bà con dậy, làm con mất giấc ngủ.”

Sáng tháng mười, nắng vẫn chói chang, nhưng tôi lại như đang ngâm mình trong nước lạnh, toàn thân tê cóng.

Điện thoại reo.

Là Tô Tuyết Nhu tới.

Vừa bắt máy, đã cô ấy kích nói:

“Chị dâu, có chị đang ở Cố Tiêu Thần không?

“Ba em nói tối qua anh ấy đích thân điện xin hủy hôn ước, còn nói đã có người mình thích.

“Em chắc chắn là chị ! Trước đây vì chị đột ngột bỏ đi, anh ấy uống rượu liền ba ngày, em còn quay được bằng chứng anh ấy lén khóc ! Chút em gửi cho chị nha~.”

Cuộc của Tô Tuyết Nhu như giáng một đòn mạnh vào tim tôi.

Không lâu sau khi cúp máy, tôi nhận được video cô ấy gửi qua WeChat.

Trong video, Cố Tiêu Thần say đến bất tỉnh, mặc cho người cạnh thế nào cũng không tỉnh, miệng lẩm bẩm mơ hồ một cái tên:

“Giang Hạ…”

Mi mắt anh hơi ướt trông như vừa khóc.

Tô Tuyết Nhu hỏi tôi có thấy buồn không.

Tôi không lời.

Vì câu lời của tôi là, đau lòng cho anh ấy.

Bà từng nói, thích không có đáp án tiêu chuẩn, khi con thật sự thích một người, tự nhiên con sẽ hiểu.

Tôi nghĩ… giờ tôi đã hiểu rồi.

Tôi thích Cố Tiêu Thần.

Tôi không nỡ thấy anh buồn, khi xa anh thì lưu luyến, dù giờ anh đã rời khỏi Cẩm Thành, tôi vẫn lo lắng không anh lái xe một mình có cô đơn, có vất vả không.

“Bà ơi, con …”

“Đi đi, con, hãy đối xử tốt với Cố.”

Bà vẫn luôn hiểu lòng tôi, và vẫn luôn ủng hộ quyết định của tôi.

Tôi lau nước mắt, quay về phòng thu dọn hành lý.

Chiều hôm đó, tôi bay về Đế Đô.

Khi tôi tới nơi, Cố Tiêu Thần vẫn chưa về tới.

Tôi xách hành lý đứng đợi ngoài.

Một tiếng sau, chiếc xe quen thuộc cuối cũng xuất hiện.

Cố Tiêu Thần đã về.

Anh cũng thấy tôi thì lập tức đạp thắng gấp.

“Giang Hạ, em lại ở đây?”

Anh mở cửa bước xuống, gương mặt hiện rõ mừng rỡ không thể che giấu.

Chưa kịp để tôi lời, anh đã lao tới ôm chầm tôi.

“Đây là câu lời của em , Giang Hạ?”

giọng anh run nhẹ, tôi đưa tay ôm eo anh, khóe môi không kìm được cong lên:

, Cố Tiêu Thần, em nghĩ là em cũng khá thích anh… nên mình thử hẹn hò đi.”

Vừa dứt lời, Cố Tiêu Thần đã nâng mặt tôi lên, hôn xuống.

“Không được hối hận.”

Tôi ngẩng đầu đón nụ hôn mãnh liệt của anh.

“Được, cả chúng ta đều không được hối hận.”

【Hết】

Tùy chỉnh
Danh sách chương