Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phần 2

3.

Cuối cũng chờ được đến thứ Năm. Tôi dậy thật sớm, ăn mặc chỉn chu, make-up kỹ càng. Chuẩn đâu đấy, tôi bố mẹ oai phong kéo nhau ra sân bay.

Trong tôi còn cầm tấm băng rôn làm suốt đêm, chữ vàng nổi bật: “Tạ An… mau chạy lòng nào!”

Tôi đứng ở cổng ra, dán chặt mong được em đầu tiên. Dù thật ra… tôi hoàn toàn không giờ em trông nào.

Tôi và Tạ An chỉ mới liên lạc lại vài năm gần đây. đó, tôi nghe mẹ nhắc … mẹ em bệnh nặng.

Tức khắc, tôi nhớ ngay đến cô bé năm nào hay bám lấy dì như con gấu koala nhỏ. Tim tôi thắt lại, xin mẹ số liên lạc rồi thêm WeChat của em.

Ban đầu, cô cực kỳ lạnh lùng, ảnh đại diện đen thui, tường trống trơn. Mười năm không liên lạc, không khí lúng túng đến khó thở.

Tôi nhắn mười câu, cô trả một, chỉ “ừ” hoặc “ờ”.

Nhưng tôi nghĩ, chắc vì em ra nước ngoài từ nhỏ, rồi mẹ bệnh, nên mới khép kín và cảnh giác như vậy. Tôi quyết tâm dùng sự nhiệt tình của mình để kéo em ra khỏi vỏ bọc đó.

Từ đó, tôi bắt đầu “oanh tạc” tin nhắn mỗi ngày, kể đủ dở khóc dở cười trong đời sống, chọc cười em bằng mọi loại nhảm.

Tôi gần như biến thành một “diễn viên tấu hài đơn độc”.

Lúc đầu, em chỉ trả một hai tin nhắn mỗi ngày. Sau dần, tôi gửi cái gì em cũng phản hồi, tuy câu chữ vẫn ngắn ngủn, nhưng tôi … em đã bắt đầu coi tôi là bạn rồi.

4.

Cuối , cửa kiểm soát hành khách cũng mở ra, từng đợt người nối nhau tràn ra ngoài.

Tôi vừa liếc đã nhìn Tạ và dì đi ở phía . Hai người trông vẻ khỏe mạnh, tinh thần sáng láng, dì sắc hồng hào, nhìn nào cũng không giống người từng mắc bệnh nặng.

Họ cũng nhanh chóng nhìn chúng tôi, vui vẻ vẫy chào.

Tôi dõi qua vai họ, háo hức tìm kiếm bóng dáng người em gái mình vẫn luôn mong nhớ suốt bao năm.

Rồi ánh nhìn của tôi… chợt khựng lại.

Sau lưng dì, đang đẩy xe hành lý… là một người đàn ông.

Không chỉ , còn là một người đàn ông cao ráo, khí chất xuất chúng, chỉ cần thoáng nhìn thôi cũng đủ khiến người không thể rời .

mặc áo hoodie đen giản dị quần thể thao, nhưng lại khoác lên người cảm giác như đang trình diễn thời trang cao cấp. Đôi chân thon dài tỉ lệ hoàn hảo đến mức vô lý.

Tai đeo tai nghe màu đen, mái tóc xoăn tự nhiên mềm mại phủ lên trán, làn da trắng đến phát sáng. Đường nét gương sắc sảo, ngũ quan đẹp như tạc, cả người toát lên vẻ lạnh lùng xa cách khiến người khác không dám tùy tiện lại gần.

Trong bố mẹ tôi đã bước tới chào hỏi, tôi vẫn còn đứng ngây tại chỗ.

Tạ và dì …  thêm một cậu con từ nào vậy? còn đẹp đến nữa…”

Tôi lẩm bẩm, vẫn đảo khắp xung quanh tìm kiếm.

Nhưng trong hàng người, ngoài ba người họ ra thì không còn ai khác.

Vậy em gái nhỏ của tôi đâu rồi?

Tôi hấp tấp hỏi: “ Tạ, dì Phí, còn An đâu ạ? Sao con không em ?”

“Con mù à?” Mẹ tôi vỗ một cái bốp lưng tôi: “Rõ ràng người đứng to đùng con kia kìa!”

Bàn mẹ chỉ thẳng phía… chàng kia.

“…Hả?”

Tôi quay đầu, c.h.ế.t lặng.

Chỉ người con vừa chào xong bố mẹ tôi, rồi quay lại nhìn tôi.

dừng lại tôi, dáng người cao lớn đổ bóng che phủ cả người tôi. Rồi tháo tai nghe xuống, giọng trầm thấp, pha chút trong trẻo vang lên bên tai:

“Chào , em là Tạ An.”

Toàn thân tôi cứng đờ như điểm huyệt. Cổ họng nghẹn lại, không nên .

Ánh khẽ lướt qua tấm băng rôn đỏ rực trong tôi, khóe môi hơi cong lên.

“À… chữ kia viết sai rồi. Không phải mưa, là ban cho.”

Tôi run rẩy cúi xuống, nhìn tấm băng rôn to đùng trong : ‘Tạ An, mau chạy lòng nào!’

“Bùm!”

Tiếng ồn ào của sân bay bỗng tan biến, chỉ còn tiếng ù ù trong đầu tôi.

Nghĩa là… là Tạ An? Không, là Tạ Dự An.

Khoan đã… chẳng ai với tôi là em là con cả!

Tôi…

Tôi tan nát rồi.

Tan còn hơn cả đại lục châu Phi nứt đôi.

5.

đến nhà, bố mẹ đã chuẩn một bàn ăn thịnh soạn.

Trong họ Tạ, dì trò vui vẻ, từ cũ hơn mười năm cho tới tốc độ phát triển của trong nước thì Tạ Dự An chỉ ngồi yên lặng đối diện tôi, thỉnh thoảng mới gật đầu phụ họa.

Còn tôi… chỉ thể cúi đầu ra sức xúc cơm, sắp chôn luôn bát.

Bởi trong đầu tôi, những dòng tin nhắn WeChat mình từng gửi đang quay lại như phim tua chậm… những trêu chọc trắng trợn, những câu muốn hôn hít dính sát, những tỏ tình dày không xấu hổ.

Trời ơi, ai đó cho tôi , tại sao cô bé nhỏ hơn tôi một cái đầu, tóc xoăn như búp bê, giọng ngọt ngào gọi tôi là “ ơi” năm nào, bây giờ lại biến thành một chàng cao lớn, chỉ cần đến gần là khiến tim tôi loạn nhịp này?

Còn tôi… tại sao lại thể ra mấy câu đó chứ trời ơi! 

Đây chính là quả báo cho cái miệng không giữ mồm giữ miệng của tôi sao?

Giờ đập đầu tường giả vờ mất trí còn kịp không?

“Giản Hi, con câm rồi à?” Mẹ tôi đột nhiên lên tiếng: “ Dự An , ngày nào con cũng ở nhà nhắc đến nó ?”

“Khụ! Khụ khụ!” Tôi nghẹn cơm đến mức suýt ho sặc c.h.ế.t tại chỗ.

Tạ Dự An ngẩng lên nhìn, nhẹ nhàng đẩy ly nước phía tôi: “Chậm thôi, cẩn thận nghẹn.”

Tôi ho khan mấy tiếng, cố nở nụ cười gượng: “Em… em chợt nhớ ra, còn nhiều việc cần làm lắm! Em xin phép phòng làm việc thêm, mọi người cứ ăn nhé!”

xong, tôi như tên lửa bật dậy, lao ra khỏi bàn ăn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương