Năm Thừa Nguyên thứ mười sáu, hạn hán khắp quê nhà.
Dân trong làng lo kế sinh nhai, bắt đầu đem con gái bán ra ngoài.
Những bé gái bị bọn buôn người dắt đi, hoặc bị chặt gân chân, hoặc bị đánh chết giữa đường.
Cha mẹ luôn nói ta là sinh mệnh của họ, nên chẳng nỡ bán đi.
Chỉ vì câu nói ấy, ta ra sức giặt giũ nấu nướng, chẻ củi nhóm lửa, chăm sóc đệ đệ…
Mãi đến ngày Tết năm ấy, nương phá lệ may cho ta một bộ y phục đỏ, bế ta đặt lên xe bò.
Lúc ấy ta mới hay:
Tấm lòng của họ, còn độc ác hơn cả lũ buôn người dưới gầm trời này!