Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Dù không muốn thừa , nhưng tin tức Giản Sâm về nước làm xáo trộn trái tim vốn đã bình lặng của tôi.
Giống như bây giờ, tổ trưởng gọi tôi hai lần, tôi sực nhớ ra phải mang đĩa hoa quả cho khách đến.
Tôi chuẩn xong đồ, tin nhắn của Lâm Vi đã gửi tới.
[Tri , sếp của tớ đang ở 408 đấy, cậu tuyệt đối đừng quên giúp tớ ‘do thám’ nhé.]
[Tất cả chị em trong công ty bọn tớ đang chờ thông tin báo từ cậu đấy, nếu không có cậu, ngày mai bọn tớ sẽ chẳng có để ‘hóng’ nữa.]
Tôi nhìn mà sắp mang hoa quả đến, hay chính là 408.
Gửi lại cho cô ấy một sticker [Cứ để tớ lo].
Tôi cầm đồ đi qua .
Đẩy cánh cửa nặng trịch, tôi nghe thấy nói trêu đùa từ bên trong.
“Giản Sâm, cậu nhiêu năm nay không tìm bạn , không lẽ là chưa quên mối của cậu đấy chứ?”
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, nói lạnh lùng: “ là ai, tôi quên rồi.”
Cái tên quen thuộc xuyên qua mọi tiếng ồn ào, rõ ràng lọt vào tai tôi.
Tim tôi chợt run lên, đĩa hoa quả suýt chút nữa không cầm vững.
Theo phản xạ ngẩng lên, vặn bốn mắt nhìn nhau.
Tim đập thịch một cái, tôi vội vàng dời tầm mắt.
Giây tiếp theo, “vụt” một tiếng!
Người đàn ông đột ngột đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Xung quanh lập tức im lặng, mọi người k//ỳ qu//ái nhìn chúng tôi.
Cuối cùng là bạn của anh cười phá vỡ sự ngượng ngùng:
“Sao thế? Biết là cậu ít khi đến quán b//ar, nhưng có người đi vào cũng không đến nỗi d//ọa cậu thành thế này chứ? Không biết tưởng cậu nhìn thấy rồi đấy.”
Giản Sâm không trả .
Chỉ là một đôi mắt cứ nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn nhìn xuyên thấu tôi.
Một sau, người đàn ông dời tầm mắt, ngồi xuống trở lại.
“Không có .”
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tôi làm thêm ở quán b//ar đeo mũ và khẩu trang.
Xem ra rồi anh không ra tôi, chỉ là dọa sợ thôi.
Đặt đĩa hoa quả lên bàn, tôi vội vã rời đi.
Tôi không biết đang s//ợ h//ãi điều , trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chính là không muốn anh nhìn thấy bộ dạng hiện tại này của tôi.
5
Vào nhà vệ sinh rửa mặt, tôi bình tĩnh lại .
bước ra, đụng phải Giản Sâm đang đứng ở cửa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng may đo, tôn lên vóc dáng vai rộng eo hẹp.
Cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh tinh xảo.
Anh của bây giờ, đã bớt đi vẻ non nớt thời đại học, thêm vài phần áp bức và quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Nhìn thân hình này, chắc là có tám múi rồi.
Phỉ phui, đã nào rồi mà có tâm tư nghĩ đến mấy thứ này.
Thầm mắng bản thân không có tiền đồ.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, rảo bước đi về hướng khác, trong lòng thầm niệm:
Không nhìn thấy , không ra …
“Hạ Tri . Em đứng lại!”
Mệnh lệnh quen thuộc khiến bước chân tôi khựng lại.
Sau , chạy càng nhanh hơn.
Đứng lại? Đồ ngốc nghe anh.
Chẳng mấy chốc, cổ tay đột nhiên siết chặt, tôi người đàn ông ấn thẳng vào tường.
Tôi muốn giãy giụa, ánh mắt Giản Sâm đã rơi vào chiếc vòng tay kim cương hồng trên cổ tay tôi.
Trên khắc hai chữ cái “XJ” méo mó.
Đây là món quà sinh nhật mà trước đây Giản Sâm đã lén lút thức đêm việc, gõ code suốt nửa học kỳ để mua cho tôi.
Mấy năm nay, tôi đã bán hết tất cả những thứ có giá trị.
Chỉ riêng cái này, tôi không nỡ bán.
Đuôi mắt người đàn ông đã đỏ lên từ nào, nói nghiến răng nghiến lợi:
“Hạ Tri , em muốn trốn anh đến giờ?”
Tôi biết không thể thoát ra , đành cúi mắt không nói nào.
“Nói cho anh biết, năm tại sao lại chia tay.”
“Là anh đã làm sai điều sao?”
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, nói của Giản Sâm lại mang theo vẻ tủi thân khó lòng phát hiện.
Hốc mắt tôi hơi nóng lên, nhưng không dám ngẩng nhìn anh.
Người đàn ông giữ lấy vai tôi, có vẻ như muốn nói .
của tôi đột nhiên reo lên.
Là nhạc chuông dành riêng cho con : “Mẹ ơi, mau nghe , cô con đáng yêu nhất của mẹ nhớ mẹ rồi.”
Động tác của Giản Sâm đột nhiên cứng đờ, không thể tin nhìn tôi.
Tất cả muốn nói dừng lại ngay khoảnh khắc này, tay cũng dần buông lỏng.
Hốc mắt anh đỏ bừng, nhìn tôi chằm chằm hồi : “Em… kết hôn rồi?”
Cuối cùng cũng tìm lối thoát, tôi hít sâu một hơi, ngẩng cười.
“Đúng vậy, cho nên mời Giản tổng đừng quấn lấy tôi nữa, chồng và con tôi đang đợi tôi về nhà.”
Nói xong cũng không đợi anh lên tiếng, tôi đẩy thẳng anh ra, quay rời đi không ngoảnh lại.
Chỉ để lại bóng dáng sa sút, cô đơn của người đàn ông.
6
Đi đến góc rẽ, tôi bắt máy.
Bên kia truyền đến nói ngọt ngào ngoan ngoãn của một .
“Mẹ nuôi, sao mẹ nghe thế, Nguyệt Nguyệt nhớ mẹ quá à.”
Nguyệt Nguyệt là con của chị họ tôi, từ sinh ra đã tôi làm mẹ nuôi.
Tôi cũng luôn thương yêu con như con ruột của .
Tôi điều chỉnh lại xúc: “Mẹ nuôi cũng nhớ Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ, mẹ nuôi sao thế? Mẹ không vui ạ?”
“Đâu có, của Nguyệt Nguyệt, mẹ nuôi vui lắm chứ.”
“Nhưng con nghe mẹ, thấy buồn lắm.”
của Nguyệt Nguyệt khiến tôi sững sờ, không biết trả thế nào.
Trẻ con luôn nhạy với xúc như vậy.
May mà, Nguyệt Nguyệt không có cơ hội hỏi tiếp, đã chị họ tôi cầm lấy.
Vợ chồng họ gần đây phải ra nước ngoài xử lý một số công việc, muốn gửi Nguyệt Nguyệt qua chỗ tôi chăm sóc một thời gian.
Trước đây cũng từng như vậy rồi, tôi không nghĩ ngợi đồng ý.
Để chăm sóc Nguyệt Nguyệt, cũng là để tránh mặt Giản Sâm.
Mấy ngày sau , tôi không đến quán bar làm thêm nữa.
Công việc chính của tôi là một blogger ẩm thực không lộ mặt.
Phần lớn video là dạy dân văn cách làm bento và bữa tối nhanh gọn, thơm ngon, bổ dưỡng.
Cũng có một số món ăn phức tạp phù hợp để làm vào cuối tuần.
Lượt xem video cũng khá tốt, hiện tại đã có 750 nghìn người theo dõi.
Chỉ là nếu chỉ dựa vào tài khoản này, thu nhập không ổn định.
Cho nên hễ có thời gian, tôi sẽ đi làm thêm để đa dạng hóa nguồn thu nhập của .
Hết cách rồi, con người một khi đã từng nghèo túng, dù sau này có khá lên, giác bất an sẽ đeo bám bạn rất .
Nguyệt Nguyệt rất ngoan, mỗi lần tôi quay video, con sẽ yên lặng ngồi bên cạnh chơi xếp hình.
Hôm nay, tôi như thường lệ quay video đến rất muộn.
Nguyệt Nguyệt đã ngủ từ , tôi tắm rửa xong lên giường nằm.
Đột nhiên phát hiện cả người con nóng ran, sốt rồi.
Nguyệt Nguyệt là đứa trẻ sinh non, vốn dĩ sức khỏe yếu, dễ bệnh.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi vội vàng khoác áo, bế con đến bệnh viện khám cấp cứu.
May mà khoa nhi nửa đêm không đông như bình thường.
vào khám, bác sĩ nhìn thấy tôi sững sờ một chút.
Tôi cũng thấy vị bác sĩ này hơi quen, này nhớ ra, anh ta là bạn của Giản Sâm.
Trước đây đã từng gặp ở trong .