Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7

“Mẹ ơi.” Con bé yếu ớt mẹ trong vòng tôi.

Tôi vội vàng đáp lại: “Ngoan, có mẹ , đừng sợ.”

Bác sĩ nhìn tôi ánh mắt phức tạp, sau bắt đầu cẩn thận kiểm tra tình hình của con bé.

“Không có vấn đề gì lớn, là loại virus đang phổ biến gần , rất nhiều trẻ em đều mắc .”

Kê đơn t.h.u.ố.c xong, bác sĩ lại nhìn tôi một cái.

Giả vờ vô tình hỏi: “Chồng cô không đi cùng à?”

Tôi mím môi, nói dối: “Anh ấy hơi bận.”

Bác sĩ gật đầu.

“Con bé cần truyền dịch , còn thuốc, đóng phí các thứ, một cô chắc không xoay xở kịp đâu.”

“Không sao đâu, tôi làm được mà.”

là tôi không ngờ, không còn giường trống, tôi đành bế con bé truyền dịch hành lang.

Sau y tá lại hối tôi đi đóng tiền, thuốc.

nãy trên xe tôi đã cho chị họ rồi, họ cũng không về kịp ngay được.

Ngay lúc tôi đang không biết làm sao, sau lưng đột nhiên vang giọng nói quen thuộc: “Để tôi đi cho.”

Là Giản Sâm.

Lúc anh đi đến trước tôi còn hơi thở dốc, cầm tờ đơn trên tôi.

“Sao anh lại đến ?”

“Tôi tiện, được chưa?”

Anh liếc tôi một cái, chẳng mấy thiện cảm.

Tôi lập tức không dám hó hé gì nữa.

Trong lòng thầm mắng nhát gan, đã chia rồi mà sao sợ anh tức giận như vậy.

Anh không nói gì thêm, nhìn tờ đơn rồi đi đóng tiền, thuốc.

Lúc này, Nguyệt Nguyệt đã đỡ hơn một , giọng nói còn hơi yếu, không cản được trái tim “hóng chuyện”.

“Mẹ nuôi, chú này đẹp trai quá à, là bạn trai của mẹ nuôi không ạ?”

“Không .”

Tôi lập tức phủ nhận.

Sợ con bé nói hớ, liền bảo con bé lát nữa tôi là “mẹ”.

“Tại sao ạ?” Nguyệt Nguyệt thắc mắc.

Tôi mãi, sự không lý do gì, não bỗng “chập mạch”.

“Vì chú này thích những cô gái đã kết hôn, đã sinh con rồi, cho nên Nguyệt Nguyệt cứ coi như giúp mẹ nuôi một nhé.”

“Vậy ạ, không vấn đề gì.”

“Nguyệt Nguyệt nhiệt tình” lập tức ngồi thẳng dậy, “chụt” một cái vào má tôi, cố ý nói to.

“Mẹ ơi, mẹ là mẹ ruột của con.”

hay bị Giản Sâm đi tới nghe thấy, người đàn ông càng đen hơn.

nãy tôi đã thấy, lúc anh t.h.u.ố.c có liếc nhìn tuổi của Nguyệt Nguyệt.

Khi biết Nguyệt Nguyệt mới ba tuổi, sắc anh tối sầm lại.

Tôi biết anh đang gì.

Đáng tiếc, cuộc sống của tôi không có nhiều tình tiết “mang thai bỏ trốn” đầy kịch tính như vậy.

Chia rồi, là sự không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Tôi lại không nhịn được tự giễu cười một tiếng, bởi vì tôi của trước , cũng từng hy vọng xa vời.

Cho nên lần Giáng sinh , tôi thậm chí còn không dùng biện pháp an toàn.

Về tình cảm, tôi hy vọng có có một đứa con Giản Sâm, lý trí lại mách bảo tôi, đứa trẻ này không thích hợp để xuất hiện.

Tâm lý mâu thuẫn này kéo dài mãi đến khi “dì” tháng sau đến đúng hẹn mới kết thúc.

Cũng không nói là vui hay thất vọng.

Số phận đã định vậy.

Tôi và anh ấy, luôn luôn thiếu một may mắn.

8

Mãi cho đến sáng, Nguyệt Nguyệt mới dần hạ sốt.

Bây con bé đang rúc trong lòng Giản Sâm ngủ khì khì.

Đừng hỏi tôi tại sao lại đưa con cho người khác bế, là con nhóc này tự chạy qua .

Chắc là tôi lâu, cũng mắc “mê trai đẹp”.

Nhìn thấy anh đẹp trai là không nhấc nổi chân.

Trên đường rời khỏi , Giản Sâm đột nhiên tiếng.

“Hắn ta đâu?”

Tôi biết anh đang hỏi ai, có chột dạ quay đi: “Chắc là đang bận.”

“Từ lúc con bé sốt đến , một cuộc điện thoại cũng không có, loại người này căn bản không xứng làm cha mẹ, em còn định tiếp tục sống hắn?”

Giọng điệu của Giản Sâm đã mang theo vẻ “hận rèn sắt không thành thép”.

Tôi càng chột dạ hơn mà cúi gằm .

Không biết chị họ và anh rể tôi đang trên máy bay có hắt xì không nữa.

Đột nhiên, một bóng đen bao trùm tôi.

Giản Sâm chắn trước tôi: “Ly hôn đi.”

“Cái gì?”

“Anh nói, ly hôn, sau gả cho anh.”

“Nếu em không nỡ xa Nguyệt Nguyệt, anh có tìm luật sư giúp em kiện, giành quyền nuôi con.”

“Như vậy sao được.” Tôi phản bác theo phản xạ.

“Em không muốn ly hôn? Lẽ em sự thích hắn?”

Trong mắt người đàn ông mang theo vẻ tổn thương.

“Mẹ con yêu ba nhất.”

Ngay lúc tôi không biết trả lời thế , một câu nói mơ của Nguyệt Nguyệt đã hóa giải bầu không khí căng thẳng.

Giản Sâm liếc nhìn cô bé trong lòng, thở dài một hơi.

“Em suy kỹ đi, không cần vội cho anh câu trả lời.”

“Nếu em sợ anh đối xử không tốt con bé, anh có đi phẫu thuật, đảm bảo sau này có một Nguyệt Nguyệt là con.”

Nói xong, người đàn ông xoay người đi phía trước.

Tôi đi theo sau, chưa hoàn hồn sau cú sốc.

Tôi không biết anh nói những lời này là vì yêu, hay vì đồng tình.

cảm thấy sao trước lại không phát hiện anh thẳng thắn như vậy.

Đúng là người từng nước ngoài, tư tưởng thoáng.

9

Đến cổng , Giản Sâm đề nghị đưa tôi về nhà.

“Hôm nay đã phiền anh đủ rồi, tôi tự về được rồi, hôm khác em mời anh ăn cơm.”

Tôi đưa định bế con bé, bị anh né tránh.

“Cứ khách sáo anh như vậy sao? Em bây em được xe à?”

Cũng đúng, bây cao điểm đi làm, rất khó xe.

“Đi thôi, yên tâm, bữa cơm cũng sẽ để em mời, em không trốn được đâu.”

Nói rồi, người đàn ông cứ thế tự bế con bé xe.

Hết cách, tôi đành đi theo.

Về đến nhà, tôi xuống xe cảm ơn, Giản Sâm nhìn tôi, chần chừ mãi không rời đi, cũng không có ý định trả Nguyệt Nguyệt lại cho tôi.

Nếu không vì quen biết anh, tôi còn tưởng anh là bọn buôn người rồi.

“Hay là, nhà uống cốc nước nhé?”

Tôi khách sáo một câu, ý ngầm là: Anh có trả con bé lại cho tôi rồi, sau thì nên làm gì thì làm đi.

rõ ràng là, Giản Sâm không hiểu được ý ngầm của tôi, thản nhiên đáp: “Được.”

Rồi đi trước tôi một bước vào thang máy.

Này, bao nhiêu năm nay gã này làm ăn kiểu gì vậy, sao chẳng có EQ thế.

10

vào nhà, nhìn thấy đống dụng cụ quay video của tôi bày bừa khắp phòng khách, Giản Sâm sững sờ.

Tôi cười dọn dẹp, nói anh là tôi hiện đang làm blogger ẩm thực.

Anh mím môi: “Anh nhớ, trước em rất ghét nấu ăn.”

Tôi nhún vai, giả vờ thản nhiên nói: “Con người rồi cũng học cách trưởng thành mà.”

Nhìn bóng lưng đang dọn dẹp của tôi, Giản Sâm không nhịn được hỏi: “Mấy năm nay, em sống tốt không?”

“Khá tốt.”

tôi sống chẳng tốt .

“Có từng đến anh không.”

“Thi thoảng thôi.”

Đã có lúc, ngày tôi cũng đến anh.

Khi , ngày cũng có người đến nhà đòi nợ, tôi hết chuyển từ thành phố này sang thành phố khác.

Bố tôi không chịu nổi cú sốc đã nhảy lầu tự tử, sức khỏe mẹ tôi cũng suy sụp, một năm rồi cũng không qua khỏi.

tôi đã bán hết tài sản, còn nợ hàng triệu.

Một triệu trước bằng tiền mấy cái túi xách của tôi.

Bây lại trở thành gánh nặng đè vai tôi.

Lần đầu tiên tôi biết, hóa tiền lại khó kiếm đến vậy.

Để trả nợ, cũng là để lo tiền phí cho mẹ, tôi đã đi làm ba công việc một ngày.

Tùy chỉnh
Danh sách chương