Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ba bữa tự nấu.
Ban cũng sợ hãi, từng bị dầu b.ắ.n bỏng, từng bị d.a.o cắt vào .
Nấu dở tệ nhưng vẫn phải ăn sạch sành sanh.
Đôi , người ta không thể không khâm phục khả năng thích ứng của chính .
Dần dần, tôi mà lại thích nấu ăn.
Bởi vì chỉ nấu ăn, tôi mới có thể phép bản thân không nghĩ ngợi gì, chỉ tập trung vào việc nấu xong bữa cơm.
Ngoài đó ra, óc tôi cũng chỉ nghĩ đến việc làm thế kiếm tiền.
Một tình cờ, tôi lướt thấy một số blogger ẩm thực nấu ăn.
Tôi thấy cũng có thể làm được, liền bắt chước làm theo.
Giữa chừng cũng gặp rất nhiều khó khăn, nhưng so việc không có tiền, chẳng đáng là gì.
Mỗi đến khó khăn nhất, tôi rất muốn gọi điện Giản Sâm.
Không vì điều gì khác, chỉ muốn nghe giọng nói của anh.
Và tôi cũng đã thực gọi.
Nhưng chưa kịp nối đã cúp máy.
Tôi sợ nó nối được, lại càng sợ, nó không nối được.
May mắn là, tôi đã kiên trì vượt qua tất cả.
11
Rõ ràng chỉ vào uống cốc nước, không biết từ , Giản Sâm đã vào bếp nấu cơm.
Đã lâu lắm rồi không được ăn cơm anh nấu, nên tôi cũng không ngăn cản.
Có lẽ tiếng thái rau trong bếp quá đỗi bình yên, dần dần, tôi cũng ngủ thiếp đi trên sofa.
tỉnh dậy, tôi và Nguyệt Nguyệt đang nằm trên giường.
Tôi ngỡ Giản Sâm đã về rồi, dụi mắt mở cửa.
Lại thấy anh đang ngồi trên sofa dùng laptop làm việc.
Thấy tôi, anh tháo kính xuống.
“Tỉnh rồi à? Cơm nước xong cả rồi, thấy hai mẹ con ngủ say quá nên anh hâm nóng trong bếp, cũng ăn được.”
Tôi vẫn còn hơi mơ màng, đối giọng điệu thân thuộc như thể chồng của người , tôi mà lại không thấy có gì không ổn.
Gật gật , đưa Nguyệt Nguyệt vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi nhau ăn cơm.
Nguyệt Nguyệt bây đã hoàn toàn hồi phục tinh thần, ăn một miếng cơm Giản Sâm nấu.
Mắt lập tức sáng rực lên: “Ngon quá, ngon hơn cả cơm mẹ… mẹ nuôi nấu.”
May quá, Nguyệt Nguyệt suýt nói nhầm.
Nhưng Giản Sâm dường như không ý, còn gắp Nguyệt Nguyệt một miếng thịt kho tàu.
“Ngon Nguyệt Nguyệt ăn nhiều vào.”
Không hiểu sao, giác tâm trạng anh ấy tốt hơn nhiều so trước tôi ngủ.
Ăn cơm xong, rửa bát xong, Giản Sâm liền chuẩn bị ra về.
Đứng ở huyền quan, anh đột nhiên quay nhìn tôi: “Tiễn anh một đoạn đi.”
Tôi gật , dù sao người ta cũng giúp đỡ nhiều như , tiễn một đoạn cũng là điều nên làm.
Tôi tiễn anh xuống dưới nhà, rồi chuẩn bị tạm biệt.
“Anh về cẩn thận, nay ơn anh nhé.”
Vừa xoay người, cổ lập tức bị nắm lấy.
“Em không hề hôn đúng không? Nguyệt Nguyệt cũng không phải con em.”
12
Tôi trố mắt nhìn, sao gã lại biết được.
Giản Sâm dường như nhìn thấu hoang mang của tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Nhà em ngoài đôi dép lê nam ở cửa ra, hoàn toàn không có bất kỳ đồ dùng của .”
“Còn , vừa nãy mẹ của Nguyệt Nguyệt gọi điện đến, anh thấy em ngủ rồi nên nghe máy giúp, chị ấy nói họ đã về nước, tối nay có thể qua đón Nguyệt Nguyệt rồi.”
Chứng rành rành, tôi không còn gì nói.
Hèn gì sáng nay anh ta sống c.h.ế.t đòi vào nhà tôi, hóa ra là đợi tôi ở đây.
Tôi hất anh ra.
“Giản Sâm, anh tính kế tôi.”
“Chẳng lẽ em không tính kế anh sao?”
Người từng bước tiến lại gần, tôi từng bước lùi lại.
Cuối , bị anh dồn vào giữa hai cánh .
“Tại sao lại lừa anh là em đã hôn?”
“Tại sao lại không nói anh biết nhà em bị phá sản?”
Nói đến đây, anh tự giễu một tiếng, đuôi mắt hơi đỏ lên.
“Anh còn ngốc nghếch tưởng rằng đã làm gì khiến em không vui, nếu không phải anh trợ lý đi điều tra, chắc bây anh vẫn còn bị lừa.”
“Hạ Tri Tình, anh không đáng em tin tưởng đến sao?”
So tức giận của Giản Sâm, tôi ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Dù sao mọi bí mật đã bị phơi bày, cũng không cần phải giả vờ .
Tôi hỏi anh: “Nếu đó em nói anh biết, anh có còn ra nước ngoài không?”
“Đương nhiên là không.”
“Đó chính là điều em không muốn thấy.”
Giản Sâm sững sờ.
“Giống như anh ban không muốn liên lụy em, em cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh.”
“Em nghĩ, tâm trạng , anh nên là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai.”
Giản Sâm không nói gì .
Tôi muốn rời đi, cổ lại một bị siết chặt.
Tôi dùng sức gỡ ra: “Nguyệt Nguyệt còn ở nhà, em không yên tâm, em về trước đây.”
Giản Sâm không cản tôi.
Chỉ đứng đó, nhìn về phía tôi rời đi, rất lâu, rất lâu.
13
Tôi ngỡ, đó chúng tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi.
Không ngờ, chưa được mấy ngày, Giản Sâm lại xuất hiện.
nói quên đồng hồ ở nhà tôi, sau lại quên ví.
Mỗi tôi đến quán bar làm thêm, anh còn ở đó đợi tôi tan làm.
Đi theo sau đưa tôi về nhà.
Có thậm chí còn bế Nguyệt Nguyệt, cả nhà ba người chị họ tôi đến.
Tôi thực hết cách, kéo Giản Sâm ra cửa: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh muốn bắt lại em.”
“Không thể .”
Vẻ mặt Giản Sâm khựng lại, dường như không ngờ tôi lại từ chối dứt khoát như .
Ngay tôi đang nghĩ liệu có quá tuyệt tình không.
Anh lại giả vờ như không có gì: “Không sao, mấy anh lại hỏi.”
Chúng tôi như , quay trở lại trạng thái quen thuộc “em trốn anh đuổi”.
Chỉ là vai trò đã đảo ngược.
Trước đây người theo đuổi là tôi, bây đổi thành anh.
Tôi vốn tưởng rằng, anh sẽ không kiên trì được bao lâu, ráng chịu đựng thêm vài ngày là qua.
Dù sao cũng là chủ lớn của công ty, lẽ ngày cũng chạy theo tôi được?
Mà nhẫn nhịn , sau người đó dọn đến ở cạnh nhà tôi, đã hoàn toàn sụp đổ.
“Giản Sâm, anh có thôi đi không?”
Người ung dung tựa vào khung cửa, như không nhìn tôi.
“Anh nhớ em từng nói muốn mời anh ăn cơm, đến vẫn chưa thực hiện.”
Ngay sau đó, anh lấy ra một tấm thiệp mời tinh xảo.
“Đi dự tiệc anh, coi như em mời anh ăn cơm rồi.”
Tôi nhận lấy thiệp mời, là một bữa tiệc tối từ thiện, xác định không có gì mờ ám.
“Đi anh rồi, anh sẽ dọn khỏi đây.”
Anh nhướng mày: “Có thể xem xét.”
“Được.”
14
Ngày diễn ra yến tiệc, tôi mặc chiếc váy đuôi cá lụa màu trắng mà Giản Sâm đã chuẩn bị, khoác anh bước vào hội trường.
Mọi người có chút kinh ngạc, như thể chưa bao thấy Giản Sâm đưa bạn gái đi dự tiệc.
Nhưng kinh ngạc nhanh chóng tan biến trong những tiếng nói xã giao.
là những người lịch thiệp đã lăn lộn trên thương trường, sớm đã quen việc không lộ xúc vui buồn.
Chỉ là, tôi vẫn nhận được từ trong ánh mắt và lời nói của họ, coi thường, và chút giác ưu việt của bề trên.
Sau đó, Giản Sâm bị mấy đối tác gọi đi bàn công chuyện, tôi liền tự bưng ly rượu vang đỏ ngồi xuống sofa ở góc phòng.
Dù sao không có Giản Sâm, cũng chẳng ai thèm ý đến tôi, tôi lại càng thấy tự tại.
Đột nhiên, một bóng người đi về phía tôi.
“Hạ Tri Tình, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.”
Là Ngô Thiến, bạn học đại học của tôi.