Từ nhỏ tôi đã biết cách “nhặt đồ rơi”, nhặt đến mức phát tài phát lộc. Hồi bé nhặt váy công chúa của chị gái, nhặt luôn cả lớp học gia sư của em trai. Lớn lên còn “nhặt” được cả kẻ theo đuổi hoa khôi của khoa – một cậu ấm con nhà giàu. Tôi và cậu ấm kết hôn được ba năm. Một đêm mưa, hoa khôi tìm tới tận cửa.
“Tần Việt, năm đó anh nói chỉ cần tôi gật đầu là anh sẽ cưới tôi, câu đó… còn tính không?”
Tần Việt bị kẹt giữa hai người, ánh mắt nhìn tôi pha lẫn phức tạp.
Anh còn chưa kịp mở miệng, tôi đã giơ tay ngăn lại.
“Không cần đâu, anh chịu cưới tôi tôi đã thấy đủ lắm rồi.”
Ba năm nay, tôi học được cách vận hành thương trường từ bố chồng, học được cách xã giao xử thế từ mẹ chồng.
Ngay cả ba mẹ tôi cũng sẵn lòng giao công ty lại cho tôi.
Mà đúng lúc lại nghe nói ông cậu họ xa bên nhà chồng tuổi lớn mà vẫn chưa kết hôn.
Thu dọn hành lý, mang bao tải đi “nhặt” tiếp thôi!