Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không chống cự, chỉ bình tĩnh đi theo.
Chu nhìn tôi bị đẩy vào phòng cách ly, giọng hách dịch:
“Chỉ cần mẹ rút đơn kiện, con sẽ nói người ta thả mẹ ra.”
“Còn không, mẹ cứ ở đây đến c.h.ế.t đi!”
Tôi mỉm , giọng nhẹ mà như d.a.o cứa:
“ cậu sẽ cầu xin tôi ra.”
Nó bật như nghe chuyện buồn nhất thế giới, tưởng mình thắng chắc, rồi quay lưng bỏ đi.
Thời gian đó chẳng buồn để ý đến nó.
Ban nó tìm cách ép tôi rút đơn, ban đêm lại chui rúc ở quán net, cắm mặt chơi như nghiện ma túy.
Lâu lắm rồi nó chẳng thèm về nhà. Đến khi mò về, nó mới đời không như .
Quét vân mở cửa — chuông báo động vang . Chủ nhà mới xuất hiện, hỏi tanh:
“Cậu tìm ?”
Nó ngẩn người.
ra, tôi bán căn nhà đó từ lâu.
Điên cuồng, nó lao thẳng đến bệnh viện, đứng ngoài cửa phòng hét ầm :
“Dựa vào gì mẹ bán nhà?! cho mẹ quyền đó?!”
Tôi nhìn nó, ánh mắt khinh thường đến mức người:
“Nhà của tôi, tiền của tôi, tôi thích bán bán.”
“ đó phần của con với ba! Mẹ bán lấy tiền đâu? Đưa đây!”
Nó gào định xông vào, nhưng nhân viên kịp giữ lại.
Thấy tôi vẫn bình thản, thậm chí còn , nó điên tiết tru tréo:
“Mẹ đúng là đồ tâm thần! Chính mẹ phá nát nhà rồi đổ tội cho người khác!”
Tôi lùng đáp:
“Nhà đó tôi bỏ tiền mua, tôi quyền bán. Còn cậu, chuẩn bị ra tòa đi, bớt c.ắ.n càn!”
Tôi bảo nhân viên:
“Tôi không muốn gặp thằng đó nữa.”
lập tức đuổi nó ra ngoài.
Nó tức đến mức đ.ấ.m thẳng vào tường, m.á.u chảy ròng ròng, nhìn mà rợn người.
Rồi đến xét xử, tôi không ra tòa — mọi việc luật sư của tôi thay mặt.
Phiên đầu tiên là vụ kiện công ty dụ dỗ vị thành niên nạp 1,7 triệu tệ.
Tại tòa, Chu và Chu Dụ Dân mới té ngửa, mặt cắt không còn giọt máu.
Luật sư tôi chỉ thẳng vào người đại diện công ty:
“Người chính là Trương Cường – chồng hợp pháp của Lưu Lệ Lệ. người cấu kết với nhau để moi tiền từ Chu , tổng cộng 1,7 triệu tệ!”
Cả phòng xử như nổ tung. Chu Dụ Dân và con trai ngồi c.h.ế.t trân như tượng đá.
Luật sư tôi bình thản đặt tờ giấy kết hôn bàn:
“Lưu Lệ Lệ rất thông minh. Cô ta nếu tiêu thẳng tiền Chu Dụ Dân cho, sớm muộn cũng bị vợ hợp pháp kiện đòi lại.”
“Thân chủ của tôi — bà Lâm Nhã — định không kiện để giữ thể diện cho con trai, nhưng bọn vượt quá giới hạn.”
“ không chỉ phản bội, mà còn dám bán cả tro cốt cha mẹ cô ấy. Thế nên, cô ấy quyết định không nhân nhượng nữa.”
Luật sư dừng một nhịp, giọng sắc :
“Lưu Lệ Lệ rêu rao mình không thể sinh con, nhưng thực tế, cô ta kết hôn với Trương Cường và một đứa con trai năm tuổi.”
“Trương Cường học ngành IT, lập công ty riêng nhưng làm ăn bết bát. Ban đầu Lưu Lệ Lệ còn thật lòng muốn giúp chồng, nhưng khi Chu Dụ Dân bao bọc, cô ta liền đổi lòng.”
“ đó, vợ chồng bàn bạc, lợi dụng Chu Dụ Dân và con trai vị thành niên của ông ta để moi tiền.”
Trương Cường vợ mình ngoại tình, nhưng vì lợi ích và để công ty c.h.ế.t dở kia khỏi sụp, hắn vẫn giả mù giả điếc, ngậm bồ hòn mà ủng hộ cô ta.
Luật sư của tôi nói xong liền nộp toàn bộ chứng cứ cho tòa.
Chu và Chu Dụ Dân tận mắt nhìn tấm ảnh, bản ghi, sao kê — rõ rành rành, không chối nổi. Luật sư bên Trương Cường câm như hến, càng chứng minh lời của bên tôi chuẩn không cần chỉnh.
Chu nổi điên, mặt tái mét, lao tới định bóp cổ Lưu Lệ Lệ:
“Con đĩ thối tha! Cô dám gài bẫy tôi à?! Tôi bóp c.h.ế.t cô cho hả giận!”
Lưu Lệ Lệ hét toáng, tóc tai rối bù. Trương Cường thấy vợ bị đ.á.n.h nhảy xổ đ.á.n.h , thằng đàn ông nhào vào cấu xé như súc vật.
Chu Dụ Dân bị còng , không lao tới , chỉ thể gào ầm , giọng khàn đặc:
“Con đàn bà khốn nạn! Mày hại tan cả nhà tao rồi! Đồ rác rưởi, báo ứng sẽ nghiền nát mày thôi!”
Tòa án lập tức náo loạn. Nhân viên xông vào giữ người, dẹp trật tự.
Khi khung cảnh yên lại, Chu Dụ Dân mắt đỏ hoe, nghẹn giọng nói với luật sư của tôi:
“Cô… làm ơn nhắn với Lâm Nhã, tôi muốn gặp cô ấy một lần, chỉ một lần thôi.”
Luật sư tôi liếc hắn một , đáp như băng:
“Anh đừng mơ nữa. Thân chủ của tôi không rảnh tiếp tù nhân.”
Một tiếng , tòa tuyên án: Trương Cường buộc hoàn cho tôi 1,7 triệu tệ.
Nhưng hắn viện cớ toàn bộ số tiền đầu tư vào công ty, “kẹt vốn”, dần. Nghe mà muốn nôn.
Phiên xử công ty kết thúc, tòa tiếp tục xét xử vụ ly hôn giữa tôi và Chu Dụ Dân.
Hắn cố vớt vát, nhất quyết không chịu ly hôn, nhưng người ngoại tình, bán tro cốt cha mẹ người ta – còn đòi giữ hôn nhân? Còn lâu. Tôi thắng dễ như trở bàn .
Đến khi thấy tôi thật sự cạn tình, hắn lại đổi giọng, giở trò ăn chia tài sản:
“Tài sản là của vợ chồng, chia đôi.”
Tôi nhạt. Luật sư của tôi cầm bằng chứng hắn gian dối, phạm luật quá trình điều hành công ty.
Nếu hắn không muốn bị tố thêm tội kinh tế ngồi bóc lịch vài năm, tốt nhất là ra đi trắng cho nhanh.
Vả lại, mấy năm nay công ty hắn làm ăn lụn bại, tài sản nhà là mồ hôi của tôi.
Hắn trắng là còn may đấy.
Cuối cùng, Chu Dụ Dân cúp đuôi thừa nhận thất bại, đồng ý ly hôn trắng.
Tòa tuyên bố chấm dứt hôn nhân. Khoảnh khắc nghe phán quyết, tôi thấy lồng n.g.ự.c nhẹ như vừa vứt khối đá đè suốt bao năm.
đó, luật sư tiếp tục hỗ trợ tôi đòi tiền từ Lưu Lệ Lệ.
Vì vụ mà ả ta và Trương Cường suốt c.h.ử.i nhau, đ.á.n.h nhau, rồi đòi ly hôn.
Công ty phá sản, nhà bán sạch, cuối cùng chỉ cho tôi 1 triệu.
Không còn khả năng nốt, tòa ra lệnh cưỡng chế, liệt cả vào danh sách đen.
Từ nay, hễ tài khoản đồng nào — hệ thống tự động trừ nợ cho tôi. Nghe mà hả dạ.
Chu Dụ Dân bị kết án 3 năm tù vì tội buôn bán tro cốt. Màn kịch hạ màn ở đó.
Còn Chu – đứa con xem tôi như kẻ thù – trở thành thằng nhóc bơ vơ, không nhà không cửa, không nghề không kỹ năng, chẳng làm gì ngoài chơi .
một tuần ăn mì gói sống qua , nó hạ mình, lê thân đến bệnh viện tâm thần tìm tôi.
Nó nói với nhân viên, giọng khàn khàn:
“Con đến đón mẹ con về.”
Rồi chìa hồ sơ của tôi ra.
Nhân viên xem xong liền đáp:
“Bà Lâm Nhã xuất viện hơn nửa tháng rồi.”
Nó c.h.ế.t lặng:
“Đi rồi… đi đâu ạ?”
“ , chúng tôi không rõ.”
Nó hoảng loạn, gọi điện cho tôi, chỉ nghe giọng tổng đài tanh:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc .”
Lần đầu tiên đời, thằng con ngỗ nghịch đó bật khóc như đứa trẻ lạc đường.
Nó chạy đến đồn cảnh sát, cầu xin tìm giúp tôi.
Nhưng lúc đó, tôi ra nước ngoài, một mình rong ruổi khắp thế giới — nơi nào đẹp, tôi đến; món gì ngon, tôi thưởng thức.
Những năm tháng bị dồn ép, chịu đựng, hy sinh – hóa thành gió bay.
Tôi không còn nặng lòng với . Không còn nấu cơm cho kẻ không quý trọng, không chịu đựng thêm một tiếng thở dài nào nữa.
Tôi sống thong thả, kiêu hãnh, rực rỡ như thể sinh ra lần thứ .
Ba năm , tôi tình cờ lướt lại diễn đàn cũ — nơi thằng con bêu xấu tôi.
Thấy nó vẫn đăng bài mỗi , suốt ba năm trời.
Nhưng không còn là những lời đổ lỗi, mà là những câu sám hối, ướt nhòe nước mắt:
“ nhỏ bốc đồng, ngu dại. mới mẹ là người thương tôi nhất.”
“Con xin lỗi mẹ. Ước gì gặp mẹ thêm một lần…”
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm. Về với con đi, không?”
Tôi đọc hết, khẽ. lòng không gợn sóng nào.
đây, tôi sống đúng nghĩa tự do:
Không bếp núc, không hi sinh, không ràng buộc.
Chỉ còn tôi – và thế giới rộng lớn .
— Hết —