Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

16

Nói xong, ta vung định quay người rời đi, nhưng hắn bất ngờ nắm c.h.ặ.t cổ ta.

“Không được đi!”

Ta phản nắm lại, xoay người chế trụ hắn. Phó Thời Diễn đau kêu khẽ nhưng lại cố nhịn.

Ta “chậc” một tiếng, đẩy hắn , hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Ta xoay cổ , giọng lạnh lẽo:

“Đừng đi theo ta , cũng đừng đến tìm ta. Nếu ta gặp ngươi thêm , ta đ.á.n.h ngươi đó.”

25

Từ đêm đó, Phó Thời Diễn quả thật không chủ động nói chuyện ta .

Nhưng hắn vẫn ở lại Phó phủ, mỗi thế ta cũng nhìn thấy hắn lượn qua trước mặt ta hai ba .

Ta nhìn thấy thì bực, song vì hắn là khách, ta cũng tiện nói thêm.

Có lẽ là bởi trước đó mỗi đều được Phó Tuỳ Khanh sắp xếp chu toàn, ta mới không nhận thời gian trôi đi nhanh

Tính , ta ở Phó phủ gần một tháng .

bữa trưa, ta nói chuyện bâng quơ sư đệ, nhưng tâm trí lại hoàn toàn đặt vào bàn của hắn.

sư đệ.” Ta ngắt lời hắn.

Phó Tuỳ Khanh mỉm cười đáp: “Sư tỷ, sao ?”

“Vết thương của đệ… phải gần khỏi sao?”

Nụ cười trên môi hắn nhạt dần.

lẽ sư tỷ muốn rời đi?”

phiền đệ lâu , cũng nên đi thôi.”

“Không phiền !”

Rõ ràng là ta sắp đi, mà gương mặt hắn lại mang vẻ con ch.ó sắp bỏ rơi. Ta cúi đầu, tránh ánh hắn.

là rời khỏi Phó phủ, phải vĩnh biệt. Ta định mở một , nếu chọn được chỗ, sắp xếp ổn thỏa, khi đệ rảnh có thể đến tìm ta.”

“Ta nghe người ta nói, sư tỷ vẫn chưa chọn được chỗ.” 

Hắn hạ giọng: “Hay là… sư tỷ cứ ở lại kinh thành đi? phải người cũng nói thích nơi sao?”

Ta khẽ cười: “Đừng nói nhảm.”

“Ta không nói nhảm , sư tỷ, ta…”

Hắn do dự một chút, cuối cùng không nén nổi, nắm lấy ta.

“Ta biết sư tỷ từ trước đến nay đều có chủ kiến, không thích người khác áp đặt bất cứ thứ lên mình, dù là tốt hay xấu.”

“Trước kia ta từng nghĩ, thế để đưa nó cho sư tỷ mà không người phát hiện. Nhưng từ khi Phó Thời Diễn trở về… sư tỷ, ta không thể đợi thêm được .”

Ta nghe mà hồ đồ: “Đệ đang nói ?”

“Đi theo ta.”

Nói , hắn kéo ta chạy đi.

Ban đầu là chạy, đó đổi sang xe ngựa.

Gió bên ngoài thổi vù vù, ta vén rèm nhìn lên trời, mơ hồ thấy từng đám mây đen nặng nề đang kéo tới phía .

“Đệ muốn đưa ta đi ? Ngoài kia nhìn là biết sắp mưa đấy.”

Ta lại nhìn ngoài một : “Trông có vẻ sẽ là cơn mưa lớn đấy.”

Phó Tuỳ Khanh không đáp, mím môi, ánh thẳng tắp nhìn ta.

Cảnh tượng … thật quen thuộc.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Xuyên qua tầng tầng năm tháng, gương mặt Phó Tuỳ Khanh trước ta dần chồng lên hình ảnh sư đệ năm mười tuổi.

Đó là trước khi hắn về nhà.

Nói chính xác hơn, là trước khi hắn lừa trở về nhà.

Khi , ở một vài phương diện, Phó Tuỳ Khanh có chút cố chấp, nhưng nhìn chung là một đứa trẻ rất ngoan. Hoặc có thể nói, ít nhất là trước mặt ta, hắn luôn rất ngoan.

trừ đó, hắn nhất quyết không chịu đi, ai nói cũng không nghe. 

Dưới ánh bất lực của sư phụ và các sư bá, hắn cứ cái đuôi của ta, ta đi hắn cũng bám theo đó.

Tính hắn bướng bỉnh mà cảnh giác, vì thế gắng thức suốt hai hai đêm không dám nhắm , sợ vừa ngủ bế đi mất.

Nhưng một đứa hắn sao đấu lại được người lớn chứ?

Cuối cùng, trong lời nói dối “ sư tỷ cũng sẽ cùng về con” của bọn họ, ta phối hợp ngồi chung xe ngựa hắn.

Phó Tuỳ Khanh khi ấy mới chịu buông lỏng, vì mệt mỏi mà thiếp đi.

Khi hắn ngủ say, xe ngựa dừng lại, ta đưa trở về .

chuyện đó, ta hay biết .

Ta từng hỏi sư phụ, rằng Phó Tuỳ Khanh có buồn lắm không.

Sư phụ phẩy

“Trẻ con ấy mà, mau quên lắm, qua dăm bữa nửa tháng là nhớ .”

Nghe được câu trả lời đó, ta không hỏi thêm , là trong lòng vẫn luôn có chút day dứt, cảm giác tội lỗi và buồn bã vì lừa hắn.

Thời niên thiếu của ta gần đều gắn Phó Tuỳ Khanh, mỗi một ký ức đều có bóng dáng hắn. 

Trong , ta thiếu bạn chơi, nhưng sư đệ đối ta quá tốt.

Hắn là người bạn đầu tiên mà ta thật lòng đối đãi.

Khi ấy, ta – con bé nhoi đó, đêm cũng lo lắng. 

Nếu có thể, ta thật không muốn nhìn thấy hắn buồn.

26

Khi xe ngựa dừng lại, trời hoàn toàn sập tối.

Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đất, b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

Ta không biết xa phu đ.á.n.h xe đến chỗ , thấy Phó Tuỳ Khanh bung chiếc ô chuẩn sẵn, kéo ta chạy vào trong một sân viện để tránh mưa.

Nơi chắc là vùng ven kinh thành, nhưng cũng không hề hẻo lánh, xung quanh có nhiều nhà dân, cách đó không xa có hai tửu lâu. 

Tóm lại, là một khu rất tốt.

Vừa bước vào, ta nhận cách bày biện ở đây không giống một viện của người thường.

Gian tây được dùng nhà kho, giữa sân là một khoảng đất rộng dành cho luyện , cách đó không xa là những giá gỗ và đài tỷ chưa lắp xong.

Đây rõ ràng là cách bố trí của một .

“Ta vốn định đợi khi những thứ hoàn thành, tìm người cho nó trông cũ kỹ đi, giả một người ta vội sang nhượng, để ta có thể đóng vai người giới thiệu mà bán lại cho sư tỷ giá thấp.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương