Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi mẹ mang thai, cha đã trên giường cô quả phụ trong làng.
Xong xuôi tang lễ, mẹ muốn rời khỏi làng.
Bà Nội nói là nhà tôi có lỗi với mẹ, mẹ muốn tái giá là hợp tình hợp lý, bèn đưa hết tiền bạc trong nhà cho mẹ.
Trước khi mẹ đi, Bà Nội hầm cho mẹ một chén canh th/ịt, đặc biệt thêm vào miếng th//ịt lạ.
Miếng thịt trắng trong, trơn mềm, canh tươi ngon đậm vị, mẹ hỏi Bà Nội đó là thịt gì.
Bà Nội nói đó không thịt, mà là một loại nấm.
Kết quả là mẹ uống xong chén canh, chân lập tức mềm nhũn, đó về không giờ đứng dậy được nữa.
Bà Nội bán rẻ căn nhà, đưa mẹ chuyển vào Nhà Nấm bị bỏ hoang trong làng để sống.
Chương 1
Toàn bộ Nhà Nấm âm u ẩm thấp, lẫn lộn một mùi hương qu//ái dị.
Thuở , tôi nằm ngủ trong lòng mẹ, luôn ngửi một mùi h//ôi th//ối nấm m/ục r//ữa, xen lẫn với mùi m//áu.
Tôi lần theo mùi hương, bò giường, chui vào gầm giường, bốn góc giường đều bị những sợi sắt thô nặng xiềng lại. Trên sắt còn dán bùa vàng, c//ắm sâu vào tường xung quanh.
Ngay chính giữa giường, có một cái nắp đỏ rực, dường như làm bằng đá.
Màu sắc tươi đỏ, tựa như m//áu mới chảy ra.
Bên cạnh rải rác nhiều con rắn bị đ//ứt thành đoạn, vẫn đang không ngừng ngọ nguậy.
Trên cái nắp có một lỗ tròn , ánh sáng lọt ra bên trong.
Dù sợ hãi không thôi, tôi vẫn không kìm được sự tò mò, bò tới, áp mắt vào lỗ tròn , nhìn vào bên trong.
Chỉ phía dưới cái nắp, tối tăm sâu hun hút như một cái giếng cạn, ngọn đèn dầu vàng vọt chiếu rọi một bóng dáng trắng bệch, thó.
Tôi sợ đến mức rùng mình, định rụt lại.
Bóng người bé trắng bệch đột ngột ngẩng lên, trên cái giống nấm trắng, không có mặt, chợt nứt ra một bộ ngũ quan, tạo thành một nụ cười qu//ỷ d//ị.
Đúng này, tôi cảm cổ áo phía bị một bàn túm lấy.
“A!”
Tôi sợ hãi kêu .
Bàn nhấc bổng tôi gầm giường ra , đó, cái t//át giáng m//ông tôi.
“Đồ mất giá , đứa nào cho mày chui gầm giường? Đ//ánh mày, đ//ánh mày! Nói, còn dám đi nữa không? Còn dám không?”
Thì ra là Bà Nội.
Mẹ bị đ//ánh thức, khẩn cầu Bà Nội: “Mẹ, Viên Viên còn , mẹ… tha cho con bé lần này đi.”
Bà Nội ném tôi , vớ lấy cây chổi dùng để quét giường, đ//ánh cái vào người mẹ: “Một cặp đồ ăn bám.”
Bà Nội ném cây chổi , lẩm bẩm đi ra : “Mẹ ki//ếp, Dì Vĩnh Phương bảo mày có thể sinh con trai, tao mới đ//ánh t.h.u.ố.c mày. Sớm biết mày đẻ ra đồ con gái, tao đã giếc mày cho .”
Bà Nội đã tuổi, không kiếm đủ chi tiêu cho ba miệng ăn nhà tôi, bèn thức đêm cắt mười tờ giấy hồng .
Trên đó viết: “Con dâu tôi mọi người đều biết, cái đồ rẻ rách l//ẳng l//ơ nhất làng, thứ gì cũng chịu làm, chỉ cần có tiền có vật. Ai có hứng thú, mỗi tối bảy giờ, đến Nhà Nấm.”
Bà Nội dán những tờ giấy hồng này khắp cột điện trong làng.
Chiều hôm đó, những lão độc thân, thanh niên trai tráng trong làng đều kéo đến Nhà Nấm.
Nhưng đều bị vị Trưởng thôn bị tật ở chân làng tôi chặn cửa.
Trưởng thôn chống gậy, đi vòng quanh giường mẹ tôi vòng.
Hắn nói với Bà Nội: “Bà chị, bà là người tuổi trong làng, từng trải qua nạn đói, cớ gì Nhà Nấm bị bỏ hoang, bà không thể không biết chứ?”
Bà Nội lắc : “Sợ cái gì? Dì Vĩnh Phương đi có nói , qua mười chín năm, cái Ác Sát sẽ hết thời .
“ tôi đến, tôi đã đếm ngày kỹ càng, đúng mười chín năm đã trôi qua, tôi mới dám vào.”
Trưởng thôn gật gật : “Đúng vậy, bằng không tôi đã sớm đuổi bà ra . Nhưng nơi này, dù cũng không chỗ sạch sẽ, con dâu bà, không bị làm chứ?”
“Làm được? Chẳng con bé còn sinh được cả con ? Đứa bé ba tuổi , trắng trẻo mập mạp, đáng tiếc là đồ con gái mất giá.”
Bà Nội kéo chăn mẹ tôi ra: “Ông không yên tâm, tự mình kiểm tra.”
Ánh mắt Trưởng thôn lập tức đờ đẫn, nuốt ngụm nước bọt, nhào tới phía mẹ tôi.
Mẹ vùng vẫy kịch liệt, nhưng đôi chân vô lực, lại bị trên giường…
hôm đó, thường xuyên có người ra vào Nhà Nấm.
Tôi lên từng ngày, lũ trẻ trong làng không ai chơi với tôi, còn nói tôi là con chung cả làng, người làng này ai cũng là cha mẹ tôi.
Tôi tức giận vớ lấy cục đất khô ném , nhưng đông người, đè tôi đất, đ//ánh tôi bầm dập cả mặt mũi.
Về đến nhà, tôi ôm mẹ khóc.
Mẹ chẳng biết làm , xoa tôi, khóc nói: “Viên Viên ngoan, về , ta tự chơi ở nhà, con đừng để ý đến , đừng để ý đến …”
Bà Nội ở một bên lườm nguýt mẹ: “Còn không tại mày?”
Chưa được vài năm, bụng mẹ lại to ra.
Bà Nội tìm một thầy lang đi qua đường, đến để “xem mạch thai” cho mẹ.
Thầy lang bắt mạch mẹ một lâu, nhóp nhép miệng nói: “Là một bé gái.”
Bà Nội “phì” một tiếng: “Cái bụng không biết tranh giành này, không đẻ được thằng mang ‘ quý’ ra.
“Ông kê cho tôi một thang t.h.u.ố.c phá thai, giải quyết đứa bé này, đỡ sinh ra phiền phức, lại còn làm chậm việc làm ăn.”
Thầy lang lắc : “Bây giờ không cho phép phá thai bừa bãi, bà đến bệnh viện, làm theo thủ tục.”
“Cái đó tốn nhiêu tiền?”
Thầy lang cười hì hì, nói: “Còn một cách khác.”
Nói , hắn siết chặt nắm đ//ấm, vung vẩy, ý là sẽ đ//ánh đứa bé trong bụng mẹ tôi.
Cách này, e rằng cũng sẽ lấy đi nửa cái mạng mẹ.
Tối hôm đó, tôi mang theo lưỡi c/ưa, r//ìu, mò vào Nhà Nấm, muốn đứt, đập vỡ xiềng trên mẹ.
Bấy nhiêu năm nay, tôi không biết đã thử nhiêu lần, không biết đã làm cùn nhiêu cái rìu, mài đứt nhiêu lưỡi .
Thế nhưng, sợi sắt đừng nói là đứt, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Tôi sốt ruột đến bật khóc, lần này không cứu mẹ ra , sớm muộn gì mẹ cũng dưới Bà Nội.
Mẹ ôm bụng nói: “Con ngoan, đừng phí sức nữa, sợi này không đứt được, lỡ đ//ánh thức Bà Nội, bà lại đ//ánh con.”
“Không được, con không thể nhìn mẹ bị bọn họ hành hạ đến .”
Tôi tức giận luống cuống, không cẩn thận làm gãy lưỡi trong .
— Chương 2
Tôi gục vào lòng mẹ khóc trong tuyệt vọng.
Cho đến khi trời tờ mờ sáng, mẹ vỗ vai tôi: “Không đâu, ta nghĩ cách, mẹ chịu đựng được.”
Tôi nói chuyện với mẹ vài câu, ra khỏi Nhà Nấm đi nấu cơm.
Chưa đi được bước, nghe có người gọi tôi phía : “Cô bé, dừng bước.”
Tôi quay lại, phía đứng một người đàn ông trung niên chừng năm sáu mươi tuổi, khoác trên mình bộ bào rách rưới, mắt nhìn chằm chằm vào Nhà Nấm.
Tôi nghĩ hắn cũng giống những người đàn ông trong làng, là kẻ đến bắt nạt mẹ tôi, bèn cười lạnh: “ sĩ cũng đến loại nơi này?”
sĩ không nói gì, nói: “Bần tên là Khúc Trường Ca, xin hỏi trong căn phòng này, đang giam giữ người nào?”
“Mẹ tôi.” Tôi không hề khách khí đáp lại một câu, “Có chuyện gì?”
sĩ nheo mắt lại, hỏi: “ lệnh đường ra, chẳng lẽ không có gì khác?”
Tôi chợt nhớ đến cái hố có cái nắp đỏ m//áu dưới gầm giường: “Ngài, ngài là?”
Khúc Trường Ca nói: “Nói thật, bần có chút hiểu biết về phong thủy, nơi này oán khí ngút trời, ắt có Âm S//át.”