Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhóc con cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông kia nên lập tức ôm lấy cổ tôi, nép vào lòng mẹ.
“Mẹ ơi, An An muốn ra ngoài chơi!”
Tôi bế An An, vô tình va nhẹ vào Cố Thần khi lướt qua người anh.
“Ủa?” Tôi bất ngờ hít hít mũi, “Mùi gì nặng quá vậy nhỉ?”
Vừa dứt lời thì sắc mặt Cố Thần đen như đáy nồi, anh giật giật cổ áo rồi tự ngửi người mình, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Còn tôi thì bước đi thật nhẹ nhàng và thoải mái.
3
Ngày thứ hai của Cố Thần tại chương trình, cả dàn khách mời đều nhận ra giữa tôi và anh có gì đó không đúng.
Vì vậy khi chia nhóm làm nhiệm vụ, mọi người đều né xa và không ai dám ghép chung với bọn tôi cả.
Không còn cách nào khác nên đạo diễn phải ra mặt giải quyết, quyết định tạm thời ghép tôi và Cố Thần làm một đội.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì An An đã lên tiếng phản đối trước.
Nhóc con chớp chớp đôi mắt to tròn, giọng đầy tủi thân:
“Chú xấu xa, không muốn chung đội với chú.”
Nhân viên hậu trường chỉ đành cười gượng: “Chú ấy chỉ đang diễn theo kịch bản thôi, không phải người xấu đâu nè~”
Tôi cười nhạt. Ha! Trên đời này có kịch bản nào đáng ghét hơn cái miệng độc địa của Cố Thần không?
“Tôi từ chối!”
Anh lập tức giữ khoảng cách với tôi, một tay đút túi quần và bày thái độ lạnh lùng kiêu ngạo:
“Tôi không muốn chung đội với Trình Hoan.”
Đạo diễn đau đầu: “Tại sao hả?”
Bởi vì trong mắt ekip thì tôi và Cố Thần đang góp phần kéo rating tăng vọt, kịch bản tiếp theo đều sẽ xoay quanh bọn tôi.
Anh chậm rãi nhả từng chữ:
“Cô ta không giữ lời, là người nuốt lời hứa.”
…
Phó đạo diễn cũng cạn lời.
Tôi thì quay sang nhìn anh. Ồ? Chơi thù dai dữ vậy à?
Chỉ vì hồi trước tôi cho anh “leo cây” một lần trước khi chia tay, mà anh lại nhớ đến tận bây giờ?
Tôi thở dài rồi quay sang thương lượng với đạo diễn:
“Vậy thì đổi nhóm đi, tôi vào đội nào cũng được.”
Đạo diễn thấy vậy thì cũng xuống thang theo:
“Vậy nhé, em đưa An An vào đội A…”
“Khoan đã!”
Cố Thần bước lên một bước, anh hắng giọng một cái rồi nhàn nhã nói:
“Thật ra cũng không cần phiền phức vậy đâu. Tôi là người rộng lượng nên không chấp kẻ nhỏ mọn. Vì chương trình nên tôi có thể nhẫn nhịn.”
Tôi trợn mắt.
An An cũng lẩm bẩm: “Diễn lố quá đi mất~”
Nhưng Cố Thần coi như không nghe thấy, một tay nhấc bổng An An lên và ôm gọn vào lòng.
“An An đúng không? Chú dẫn con đi chơi cái này vui lắm nè~”
Đạo diễn: “……”
Tôi: “……”
An An: “Mẹ ơi, cứu con!”
4
Chương trình mà ekip sắp xếp đều rất đáng yêu và tràn đầy sự hồn nhiên của trẻ con.
Phần đầu tiên là hai vị khách mời dẫn các bé ra ao nhỏ để câu cá dã ngoại. Số lượng cá câu được sẽ quyết định bữa trưa của họ, bé nào câu được nhiều cá hơn sẽ có quyền chọn trước.
Những đứa trẻ bên cạnh ít nhất cũng đã năm tuổi, chỉ có riêng An An vẫn còn là một bé con ba tuổi, nhỏ xíu như chiếc pudding. Đừng nói đến việc câu cá, chỉ cần cầm cần câu thôi cũng đã loạng choạng rồi.
Cố Thần mặt lạnh bước lên trước và cúi người xuống, hiếm hoi lắm anh mới có bộ dạng kiên nhẫn như vậy.
“An An ngoan nào, chú giúp con được không?”
An An quay lại nhìn tôi, giọng non nớt hỏi:
“Mẹ ơi, con có thể tin chú xấu xa này không?”
Tôi hơi chần chừ, sau khi chạm phải ánh mắt hờ hững của Cố Thần thì bèn dò hỏi:
“Anh sẽ không lợi dụng chuyện cá nhân để trả đũa chứ?”
Cố Thần hừ lạnh một tiếng, không trả lời thẳng nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi xuống sau lưng An An, giúp thằng bé cầm vững cần câu.
Thời gian trôi qua từng chút một, trời bắt đầu nóng lên, An An cũng dần mất kiên nhẫn hơn.
“Mẹ ơi, con muốn uống nước.”
Tôi vừa định cúi xuống lấy thì Cố Thần đã nhanh tay giật lấy túi xách của tôi, nhanh chóng lục tìm bình nước.
“Tự uống đi.” Anh vừa nói vừa làm mẫu. “Hai tay giữ chỗ này, đúng rồi, như thế đấy.”
“Mẹ ơi, con đói.”
Cố Thần lại cam chịu mà lấy bánh quy cho trẻ con trong túi ra, anh dùng khăn ướt lau tay cho An An rồi mới đưa bánh cho bé.
“Tự ăn đi, đừng suốt ngày đòi người khác đút. Ba tuổi rồi chứ đâu phải con nít nữa.” Nói xong anh còn không quên liếc xéo tôi một cái. “Phải không, ai đó?”
Tôi: “……………”
Cố Thần có bị gì không vậy?
Chuyện bao nhiêu đời rồi mà vẫn còn nhớ mãi để nhắc lại?
Chỉ là hồi đó yêu đương tôi hơi tiểu thư một chút, lâu lâu tôi lại thích được anh đút cho ăn thôi mà?!!
“Mẹ ơi, con muốn…………………”
An An còn chưa nói hết câu thì đã bị Cố Thần cắt ngang:
“Con không muốn gì hết. Từ giờ chỉ cần ngoan ngoãn câu cá, không được nghĩ đến chuyện khác nữa.”
An An đáng thương nhìn tôi bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng khi bị khí thế của Cố Thần áp đảo, thằng bé chỉ đành tủi thân quay lại tiếp tục làm “ông cụ non” câu cá.
Vài phút sau, Cố Thần bỗng nhúc nhích.
“Trình Hoan?”
Anh thử gọi tôi: “Cái bình nước này bị rò hả?”
Tôi lắc đầu, không thể nào rò được, bình này tôi mới mua để quay chương trình mà—
Khoan đã!
Tôi bỗng nhận ra vấn đề nghiêm trọng và ngượng ngùng hỏi: “An An, lúc nãy con định nói con muốn đi vệ sinh đúng không?”
Cậu nhóc đáng thương gật đầu:
“Mẹ ơi, lúc nãy mẹ không để ý đến con.”