Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Gương mặt vừa mới được ánh nắng xoa dịu của Cố Thần lập tức đen thui trở lại.
An An trong lòng anh cũng quay đầu nhìn tôi với ánh mắt đầy tủi thân.
Tôi cười gượng:
“Xin lỗi con… Để mẹ dẫn con đi thay nhé.”
Cố Thần đưa cần câu cho tôi và nóI:
“Vừa hay quần áo tôi cũng ướt rồi, cô câu tiếp đi.”
Tôi nhận lấy cần câu, anh còn cố nhấn mạnh lại câu vừa rồi:
“Câu cho đàng hoàng đấy, đừng có mà trốn.”
Tôi: “Vô lý hết sức!”
5
Lúc chọn bữa trưa, một nữ khách mời nổi tiếng khác gọi tôi lại, cô ấy hỏi tôi có xem hot search vừa rồi chưa.
Lúc này tôi mới có thời gian mở điện thoại ra xem, và bài viết đứng đầu trên nền tảng nào đó chính là về tôi và Cố Thần.
#Ảnh đế và nữ diễn viên vô danh hòa giải suốt cả ngày đêm#
Tôi: ???
Khi tôi quay đầu nhìn Cố Thần, tên này đang bận rộn đút cơm cho An An.
Dĩ nhiên là vừa đút vừa tràn đầy vẻ ghét bỏ.
“Tsk tsk, cẩn thận một chút, toàn dầu mỡ.”
“Ấy đừng để rơi! Khép miệng lại!”
“Muốn ăn cái này hả? Được được, để chú gắp cho.”
Tôi thu ánh mắt lại, nghiêm túc xem kỹ video được đăng trên nền tảng đó.
Chất lượng video rất rõ nét, không khó để nhận ra được quay từ khoảng cách khá gần. Trong video, tôi và Cố Thần trò chuyện vui vẻ, thoạt nhìn chẳng khác nào bạn bè thân thiết.
Tôi thấy kỳ lạ khi video bị lộ ra ngoài. Đúng lúc này, nhân viên của ekip cũng đến hỏi tôi về quá trình ghi hình.
Sau khi đối chiếu thông tin thì tôi cũng dần hiểu ra sự việc.
Video này không phải do ekip cố tình tung ra để câu tương tác, mà có người khác cố ý quay lén.
Mục đích của cô ta rất đơn giản: khơi dậy sự bất mãn của cư dân mạng và fan đối với tôi và Cố Thần.
“Chỗ quay của chúng tôi rất kín đáo, tất cả đều là bối cảnh tạm thời dựng lên.” Phó đạo diễn có chút khó xử giải thích. “Thật sự xin lỗi, cô Trình, chuyện này là lỗi của chúng tôi.”
Tôi lắc đầu và không nói gì thêm.
Ngược lại, Cố Thần thì bế An An đã ngủ say lên lầu, sau đó lại quay xuống để trao đổi với đạo diễn.
“Bọn họ nghĩ gì quan trọng lắm à?”
Cố Thần hờ hững nói: “Cãi nhau là tôi, hòa giải cũng là tôi, họ có ý kiến gì sao?”
Tôi: “……………”
Đạo diễn: “………………”
6
Mặc dù trên mạng vẫn liên tục có những lời đồn đoán về tôi và Cố Thần, nhưng việc ghi hình chương trình vẫn phải tiếp tục.
Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng trong quá trình quay thì Cố Thần chăm sóc An An còn chu đáo hơn cả trước.
Ngoại trừ cái miệng vẫn không chịu buông tha người khác, anh lại còn hiểu rõ nhu cầu của An An hơn cả tôi.
“Trình Hoan, nước nóng quá, An An uống vào sẽ bị bỏng đấy.”
“Cô đừng động nữa, để tôi làm cho, lỡ té thì sao? Đây là bảo bối của chúng ta mà.”
“Tối nay để An An ngủ với tôi đi, không thì nó sẽ khóc đấy.”
Tôi: “Rốt cuộc ai mới là mẹ của An An vậy?”
Cố Thần mặc kệ tôi, quay sang hỏi An An:
“Nói cho mẹ biết đi con, tối nay An An có muốn ngủ với chú không?”
An An lập tức chui rút vào lòng tôi và lắc đầu nguầy nguậy:
“Không có đâu! Không muốn chút nào!”
Cố Thần cau mày:
“Vừa nãy con đâu có nói vậy.” Nói xong lại ghé sát vào tôi, thì thầm:
“An An chỉ ngại thôi.”
…
Sáu năm trôi qua, vậy mà Cố Thần vẫn giữ nguyên sự… tự luyến như ngày nào. Thậm chí còn có phần nghiêm trọng hơn thì phải?
Buổi tối sau khi dỗ An An ngủ xong, ekip chương trình bất ngờ sắp xếp cho các khách mời tụ họp lại. Để tạo bầu không khí thoải mái, chúng tôi dựng một mái che đơn giản ngoài ban công và ngồi lại cùng nhau trò chuyện.
Vì là ghi hình nên phần lớn thời gian đều theo kịch bản, MC đặt câu hỏi và khách mời sẽ trả lời theo hướng đã sắp xếp sẵn.
Mọi thứ vốn đang diễn ra bình thường, cho đến khi đến lượt Cố Thần…
MC: “Trước đây thầy Cố từng tuyên bố rõ ràng rằng sẽ không tham gia show thực tế. Vậy không biết lần này vì lý do gì mà thay đổi quyết định vậy ạ?”
Cố Thần lười biếng tựa lưng vào ghế rồi chậm rãi nói:
“Vì trong chương trình có người tôi thích mà.”
Tôi đang uống nước thì suýt nữa bị sặc. Ho sù sụ đến mức mắt cũng đỏ lên.
Mà cái người vừa gây chuyện kia vẫn còn dửng dưng, chậm rãi đưa khăn giấy cho tôi, bộ dạng vô cùng có tâm: “Cô Trình, cô không sao chứ?”
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.
Các khách mời còn lại đồng loạt cúi đầu, người thì giả vờ chỉnh lại khăn trải bàn, người thì giả bộ đập muỗi, thậm chí còn có người bắt đầu cảm thán: “Hôm nay trăng sáng đẹp quá nhỉ?”
Tôi nhìn bầu trời đen thăm thẳm mà lặng lẽ thở dài.
May mà MC kịp thời giải vây:
“À phải rồi, không chỉ thầy Cố thích đâu, tôi cũng rất hâm mộ các anh chị ở đây. Mọi người đều là những diễn viên tài năng, tôi cực kỳ thích xem phim của mọi người!”
Cố Thần mỉm cười, nhẹ nhàng nói tiếp:
“Mấy năm nay sao không thấy cô Trình đóng phim nhiều nữa nhỉ?”
7
Tôi quay về phòng, chống tay lên tường rồi chậm rãi ngồi xuống đất.
An An ngủ rất say, trong giấc mơ thỉnh thoảng lại lẩm bẩm vài câu.
Tôi ôm chặt An An đang say giấc mà nước mắt vô thức lăn dài.
Làm sao tôi không biết mình đã phụ lòng Cố Thần? Chỉ là tôi không dám nói cho anh biết sự thật lúc đó.
Ngày ấy chia tay anh tôi có quá nhiều điều bất đắc dĩ.