Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Châu Trạch gào lên: “Chuyện này thì có liên quan gì đến em?”
Tôi khó chịu: “Trong ảnh này, cái người đứng cạnh mẹ anh chính là mẹ tôi. Tám năm trước, bà đến ngôi làng của các người định đón mẹ anh về nhà, nhưng cuối cùng lại mất mạng ở đó. Tôi đến đây chính là để báo thù, giờ anh đã hiểu chưa?”
Châu Trạch túm tay tôi: “Còn con của chúng ta, nó không thể thiếu bố!”
“Con à, tôi làm thụ tinh nhân tạo ở nước ngoài, làm sao nó là con của anh được chứ?”
Tôi đứng dậy, đi ra ngoài rồi khóa cửa lại.
9
Từ khi còn nhỏ, tôi đã nghe mẹ kể rằng bà có 1 người bạn thân cùng nhau lớn lên từ bé, tên là Hứa Tri Ý.
Hai người học cùng nhau từ mẫu giáo đến tiểu học, rồi đến trung học, thậm chí lên đại học vẫn còn học chung.
Mẹ bảo, dì Hứa là người cực kỳ dịu dàng, nếu dì ấy quay về nhìn thấy tôi, chắc chắn sẽ rất quý tôi, vì chúng tôi có cùng ngày sinh.
Tôi tò mò: “Vậy dì Hứa đi đâu rồi mẹ?”
Mẹ buồn bã: “Dì ấy mất tích rồi, bấy lâu nay mẹ ra sức tìm mà vẫn không thấy.”
Sau khi tốt nghiệp cao học, trong một chuyến du lịch chia tay, dì Hứa từ đó bặt vô âm tín.
Vốn dĩ mẹ tôi cũng định đi chung nhưng vì vướng việc khác nên dì Hứa mới đi 1 mình.
Vài ngày đầu, dì còn viết thư cho mẹ, nhưng dần dần liên lạc ít đi, rồi biến mất hẳn.
Hồi đó mẹ bận việc, không chú ý, cũng chỉ nghĩ dì Hứa quên viết thư cho mình.
Mãi đến nửa tháng sau, thấy dì vẫn chưa về, mẹ và bố mẹ của dì mới nhận ra chuyện không ổn.
Họ gọi điện cho dì Hứa nhưng không thể liên lạc.
Lúc này họ mới báo cảnh sát.
Nửa tháng không thấy tăm hơi, các bạn đại học khác của dì Hứa cũng tìm kiếm giúp vài ngày, nhưng việc tìm kiếm kéo dài đến nửa tháng vẫn chưa có cập nhật, vả lại ai cũng có cuộc sống riêng nên họ dần bỏ cuộc.
Chỉ còn lại bố mẹ dì Hứa tiếp tục cố gắng đi tìm tung tích con gái.
Mẹ tôi cũng không bỏ cuộc, mỗi lần đi công tác khắp nơi đều nhờ người dán tờ rơi tìm người mất tích.
Nhưng dì Hứa vẫn cứ bặt vô âm tín như vậy suốt 18 năm.
Trong thời gian đó, bố mẹ dì Hứa vì kiệt sức và chạy ngược xuôi lâu dài dẫn đến sức khoẻ ngày một suy yếu, họ lần lượt qua đời trước khi được gặp lại con gái mình.
Mẹ bảo mẹ rất hối hận vì không đi cùng dì Hứa lúc đó, nếu có mẹ đi cùng thì có khi dì đã không mất tích.
10
Đến khi tôi học đại học, một ngày nọ tôi nhận được cuộc gọi của mẹ.
Trong điện thoại, mẹ vô cùng phấn khích, nói đã tìm được tung tích dì Hứa trong một ngôi làng nhỏ, mẹ nói mẹ sẽ tự đi đón dì về.
Mẹ còn gửi cho tôi 1 tấm ảnh chụp người phụ nữ tóc xõa qua vai, mắt vô hồn nằm trên giường, quanh người là xích sắt, đầu xích buộc vào chân giường.
Bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên.
Chính người này là người đã “cưu mang” dì Hứa, người đó nói dì không bình thường, suốt ngày bỏ trốn nên phải xích lại để dì không chạy mất.
Bên cạnh ông ta còn có mấy đứa con trai, lớn nhất trong đám chính là Châu Trạch.
Thấy ảnh đó, tôi lập tức nhận ra hắn.
Tôi lo lắng: “Mẹ ơi, để con đi cùng mẹ.”
Mẹ từ chối, nói đã dẫn theo người và bảo tôi yên tâm chờ ngày mẹ dẫn dì Hứa về ra mắt tôi.
Nhưng sau đó tôi không còn nhận thêm tin gì từ mẹ nữa.
Tôi cũng mất người thân duy nhất của mình.
11
Thật ra tôi không phải con ruột của mẹ, mà là mẹ nhặt tôi về nuôi.
Đúng hôm sinh nhật dì Hứa, mẹ tôi bị ốm, truyền nước xong muốn ghé tiệm bánh gần đó mua miếng bánh kem thì nghe tiếng khóc trong túi rác ở bồn hoa.
Mẹ kể rằng tiếng khóc của tôi nghe giống tiếng mèo, mà dì Hứa lại thích mèo nên mẹ mới xem thử có phải mèo con đói không.
Kết quả lại phát hiện ra tôi.
Có lẽ là duyên nên mẹ đã mang tôi về nuôi.
Mẹ rất bận, vừa đi làm vừa đi tìm dì Hứa, nhưng chưa từng để tôi thiếu thứ gì.
Năm nào đến sinh nhật, mẹ cũng mua 2 cái bánh, 1 cái cho tôi và cái còn lại cho dì Hứa.
Hôm mẹ tìm được tung tích của dì, mẹ vui lắm, đó cũng là lần cuối tôi nghe tiếng mẹ cười.
Mẹ bảo sẽ đưa dì về nhà, nhưng cả hai đều không về được nữa.
Lúc đó tôi còn chưa tốt nghiệp, chưa đủ khả năng báo thù nên chỉ có thể chờ.
Sau khi đi làm, tôi giống mẹ, bay khắp mọi miền đất nước.
Mẹ làm để tìm dì Hứa, còn tôi làm để báo thù.
Tôi và bạn thân mở công ty, sau vài năm dần dần phát triển lớn mạnh.
Tôi bỏ công điều tra về Châu Trạch, biết anh ta học rất giỏi nên đã trở thành cử nhân đại học duy nhất ở làng.
Chờ đến lúc anh ta tốt nghiệp thì tôi đã sự nghiệp vững vàng, từ đó bắt đầu tìm cách “tình cờ” gặp gỡ hắn.
Sau vài lần tiếp xúc thì chúng tôi mau chóng kết hôn.
Tôi vẫn thường xuyên công tác khắp nơi.
Lần đầu tiên được hưởng cuộc sống không phải làm gì vẫn có tiền tiêu, Châu Trạch nhanh chóng bỏ việc.
Trước lúc bay sang nước ngoài, tôi về nhà và chuốc say anh ta rồi cùng nhau lên giường.
Sáng hôm sau tôi đi ngay trước khi anh ta tỉnh dậy, đến khi tôi về nước thì đã mang thai.
Châu Trạch chẳng có thời gian hoài nghi vì đang bận cặp kè bạch nguyệt quang thời đại học.
Năm xưa, bạch nguyệt quang chê hắn nghèo nên từ chối, theo người khác.
Nhưng chồng cô ta chết sớm, lại nghe nói giờ Châu Trạch có tiền nên đôi bên “lòng này đã sẵn, tình này lại thông” quấn lấy nhau như hình với bóng.
Châu Trạch vì cô ta mà vất vả ngược xuôi, còn tôi âm thầm cho người theo dõi thu thập bằng chứng.
Mối quan hệ bao năm gây dựng, giờ là lúc dùng đến.
Mọi chuyện kéo dài cho tới hôm nay, cuối cùng tôi cũng hoàn thành được một nửa việc cần làm.
12
Từ tầng hầm đi ra, tôi vừa nghịch điện thoại của Châu Trạch vừa gửi tin nhắn cho cha anh và mấy cậu em trai: [Bố, em thứ, em út, Vu Vi cho con nhiều tiền lắm, mấy hôm nữa con đưa mọi người đi du lịch nhé? Vé con đặt xong rồi, du thuyền hạng sang luôn.]
Không lâu sau, tôi nhận được hồi âm, là một đoạn ghi âm: “Được, con trai, cứ để con đàn bà kia kiếm tiền cho chúng ta xài, chúng ta chỉ việc thụ động hưởng phúc thôi.”
Sau khi nhận được đoạn ghi âm đó, tôi lạnh lùng tắt máy.
Về sau, tin tức mà tôi nghe được là có một người đàn ông nông thôn dẫn theo 2 cậu con trai lén vượt biên nên bị đưa vào một tổ chức đa cấp.
Nghe bảo họ nhiều lần tìm cách chạy trốn nhưng đều bị bắt lại, rồi sau đó thì bặt vô âm tín, trong lòng tôi chỉ mong họ chết quách đi cho rồi.
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!