Kỷ niệm 50 năm ngày cưới, tôi lặng lẽ qua đời trong giấc mộng, dòng ký ức cuối cùng chợt lóe lên.
Trong tang lễ của tôi, anh ta cuối cùng cũng dắt tay Tô Mẫn Thu bước vào nhà một cách danh chính ngôn thuận.
Lũ con cái của tôi vốn chỉ biết chê cơm canh không ngon lại nói vui vẻ nói với cô ta:
“Dì Tô, sau này chúng con sẽ coi dì như mẹ ruột mà hiếu kính.”
Mở mắt ra lần nữa, tờ lịch đỏ chói ghi năm một nghìn chín trăm bảy mươi lăm.
Cách kỳ thi đại học được khôi phục vẫn còn hai năm.
“Trình Thiện, quần áo hôm qua của tôi sao còn chưa giặt?” Mẹ của Phú Minh Tồn ngả ngớn trên ghế xích đu ngoài sân, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.
Tôi ném cây chổi trong tay, lao vào nhà trong. Chiếc radio mới tinh đặt trên bàn, đó là của hồi môn tôi đã tiết kiệm nửa năm ròng mới mua được.
Tấm lịch treo tường in hình mỹ nhân kiểu cũ, bốn chữ lớn rõ ràng: 1975
Mẹ anh ta mắng mỏ đi vào: “Cô dám ném chổi trước mặt tôi à? Được lắm, Minh Tồn hai hôm nữa là về rồi để tôi nói cho nó biết, xem cô còn vào được cửa nhà họ Phú không.”
“Dì Phú.” Tôi nói bà ta: “Cháu không gả cho con trai dì nữa.”