Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Từ đó, cậu ta coi tôi như không khí.

Khi nghe danh sách nhóm học , Tạ Nam trêu:

“Anh em à, học nhóm là dính nhau đó, không sợ Ngữ thay lòng dạ à?”

Chu Kỳ hừ lạnh:

“Tôi quen cô ta từ lúc mặc tã, đời nào cô ta thích người khác.”

Hiểu chen vào:

nhau từ nhỏ lớn ai chán, A Kỳ thở tí đi.”

Tạ Nam vẫn lo:

Ngữ ghen thì sao? Cậu và Hiểu đã thân, giờ học nhóm nữa.”

Chu Kỳ nhếch môi:

“Để cô ta ghen đi, tỉnh ra. Tôi đâu sống chết vì cô ta.”

Cả lớp ầm. Tôi thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

Người ta , tôi thì biến mất.

Nhưng Chu Kỳ không phản đối, tôi lý do để nói gì thêm.

Lúc này tôi nhớ tới Tiết Triết – bạn học nhóm .

Cậu khác hẳn mọi người, khí chất lạnh lùng như gió đầu thu.

Nghe nói trước kia học ở thành phố lớn, cấp ba chuyển về đây.

Ngày khai giảng, Tiết Triết gây chấn động toàn trường.

Ban đầu người phát biểu là Chu Kỳ, học sinh top 1.

Ai ngờ ba ngày trước khai giảng, bị thành Tiết Triết.

Khoảnh khắc cậu bước lên sân khấu – tóc đen rối nhẹ, ánh sâu, giọng nói trầm lạnh – tất cả nữ sinh đều ngẩn người.

Nhưng cậu dễ gần, lạnh mức ai dám từ xa.

Tạ Nam chợt nhớ ra:

“Bạn học nhóm của Ngữ là Tiết Triết đó! Chính là người tranh hạng nhất với cậu!”

Chu Kỳ nhún vai:

“Thì sao chứ?”

“Vừa vứt được cái đuôi theo sau, để lần này cậu ta giữ được hạng nhất không.”

Tạ Nam lớn:

“Cậu tưởng dễ à, Tiết Triết toàn từ chối học nhóm, người ta đâu nhận Ngữ!”

Hiểu chen vô:

“Đừng thường Ngữ, cái vẻ ngây thơ đó, trai nào si mê. Cậu ta từng câu được A Kỳ gì.”

đó, biết đâu học bá lại thích kiểu này.” – Tạ Nam gật gù.

Mặt Chu Kỳ sa sầm.

Tôi tưởng cậu ta sẽ nói gì đó vệ mình, ai ngờ…

“Tôi không thích nghe các cậu khen cô ta xinh. Trang điểm đậm như ma, sao bằng cậu được.”

Mặt Hiểu đỏ bừng.

Chu Kỳ nói tiếp, giọng như đùa như :

Tiết Triết cảm tình với cô ta , thử cô ta lòng với tôi không. lúc đó tôi ngoắc một cái, cô ta lại quay về, Tiết Triết vừa mất người vừa tụt hạng, nhất cử lưỡng tiện sao?”

Tiếng vang lên khắp lớp.

tôi, như bị dội một xô nước đá.

Những gì tôi từng tin, từng trân trọng, phút chốc sụp đổ.

Trước tôi lại hiện lên bình luận quen thuộc:

【Nam chính lại mạnh miệng , ai ôm điện thoại chờ tin nhắn của Ngữ tận 5 giờ sáng hả?】

[Lần này Ngữ muộn một ngày xin lỗi, cậu ta đã bắt đầu mỉa mai! Dù là nam chính ngọt ngào, tôi vẫn cảnh “đuổi vợ hóa tro tàn”.]

là nữ chính thử sang Tiết Triết , đẹp trai thế không thơm hơn nam chính chắc? Việc gì treo cổ trên một cành cây?】

【Nam chính đợi hối hận đi, chính cậu là người đẩy vợ mình sang kẻ khác đấy. Tiết Triết kiểu biến thái kia, đã được thì không buông tay đâu.】

【Ngữ mau xông lên, dùng giọng bé bỏng xin lỗi đi, ôm cái nữa là câu được môi chu lên của ảnh liền!】

【Tại sao lại là Ngữ xin lỗi? Em gái chúng ta làm gì sai đâu! Nam chính nên quỳ xuống dập đầu, dập tám trăm cái!】

mình tôi mối tình thanh mai trúc mã ngọt ngào thôi sao? Ngữ hãy tha thứ cậu ta đi, ra cậu ta yêu chết cô .】

【Ngữ đừng lại gần Tiết Triết nhé! Hắn là phản diện biến thái! Người đứng đầu khối thì làm gì ai bình thường được?!】

Cái gì đây…

Thì ra thế giới tôi đang sống là một bộ phim ngọt sủng.

Và bây giờ đang ở đoạn hiểu lầm giữa nam nữ chính liên tục xảy ra.

Nhưng Tiết Triết là “biến thái”? Là ý gì vậy…

Tôi siết chặt lòng bàn tay, ánh dừng lại ở cuối lớp – nơi Tiết Triết đang ngồi.

Cậu đang đeo tai nghe, chăm chú đọc sách, như thể không hề biết sự ồn ào xung quanh.

Tôi hít sâu một hơi, chầm chậm bước về phía cậu .

Khi đi ngang qua Chu Kỳ, Hiểu gọi tôi lại:

Ngữ, sao cậu đỏ thế? Đừng nói là khóc nha?”

Cô ta lại khoác tay lên vai Chu Kỳ, làm bộ khuyên nhủ:

là cậu lại danh sách nhóm học đi, cậu như sắp chịu không nổi .”

Chu Kỳ lạnh nhạt liếc tôi một cái, bĩu môi:

, cô ta chịu được mười ngày thì chịu nổi một tháng.”

Ánh Hiểu sáng lên:

“Thế sau một tháng, tớ vẫn cậu dạy tớ thì sao?”

Chu Kỳ nhếch môi :

“Thì tiếp tục dạy, thêm một người thôi .”

Hiểu chu môi:

“Thôi đi, tớ vẫn thích học riêng một kèm một hơn.”

“Tớ thấy dạy cậu nhàn hơn, dù sao cậu thông minh hơn. Nhưng không cô ta quay lại sau một tháng, chắc cô ta phát điên luôn đấy.”

Chu Kỳ cứ liên tục thấp tôi, như thể đang ép tôi cúi đầu.

Bình luận nói rằng ra cậu ta yêu tôi chết đi được, rằng tôi cần bao dung cậu ta một chút.

Nhưng tôi ra chút gì gọi là yêu trong cậu ta cả.

sự yêu tôi, sao cứ đem chuyện chia tay ra nói?

sự quan tâm tôi, sao lại cùng người khác bàn tán về tôi?

Tôi đã bao dung cậu ta từng năm, tại sao lần nào là tôi thỏa hiệp?

Tôi mệt , không tiếp tục chơi cái trò yêu đương giằng co này nữa.

Tôi lướt qua hai người họ, tiếp tục bước về phía cuối lớp.

Chu Kỳ duỗi một chân ra chặn đường tôi:

“Đừng đi tìm cô chủ nhiệm nhóm, mất mặt lắm. Cậu ai bạn học khóc lóc như cậu không?”

Tôi cúi đầu, khẽ , bước qua chân cậu ta:

“Tôi đi tìm Tiết Triết.”

cơ hội được học với người đứng đầu khối, là vinh hạnh của tôi.”

Chân Chu Kỳ hơi run lên một cái rất khẽ.

Mặt tôi càng lúc càng nóng. Những lời đó… là sao?

Tùy chỉnh
Danh sách chương