Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vào tháng mười hai, thời tiết không được coi là lạnh, ấm áp hơn nhiều so với Bắc Kinh.
Hơi nóng miệng thở ra biến thành một làn sương trắng có thể nhìn thấy mắt thường, cô nhìn làn hơi ấy ngưng tụ rồi tan biến, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà ngỡ như cả một đời.
Cơn mưa lất phất xen lẫn những hạt mưa đá nhỏ đã thấm đẫm cả thành Rome, cô đành phải cất đi chiếc váy liền đã chuẩn bị sẵn, thay vào đó là áo len và quần dài.
Cô đã giấu dì út để trốn đến Rome, không phải cô không nói cho bà biết, mà là nếu bà phát hiện ra cô có dù chỉ một chút ý định đi ngược lại với suy của bà , thì thứ chào đón cô sẽ chỉ là cơn thịnh nộ và những lời trách mắng của bà mà thôi.
Dì út là một người phụ nữ tài giỏi, tuổi trẻ đã giành được vị trí thứ ba tại Lễ hội Blackpool ở Anh. Với tiền đồ vô hạn, trong một lần tranh cãi với chị gái của mình, bà đã bị trật chân và đó không duyên với các cuộc thi quốc tế nữa.
Và cô, với tư cách là đứa con côi của người chị gái, bà đã dùng những tiêu chuẩn khắt khe nhất để yêu cầu cô: "Con sinh ra là để dành cho Latin."
Câu nói đã không ngừng vang vọng bên tai cô kể bắt có ký ức, cô ngây ngô nhìn dì út, cứ ngỡ rằng đó là ý nghĩa tồn tại của mình.
Cho đến một ngày, tại phòng , cô cứ luyện đi luyện lại bài diễn hết lần đến lần khác, quá mệt mỏi mà quên mất phải mỉm cười xoay người, cây roi dạy học của dì út vụt xuống cô cùng với giọng nói đầy giận dữ, khiến cho một thứ gì đó mà trước đây cô tình lờ đi đã bắt nảy mầm một cách tùy tiện.
Vào ngày hôm đó, ánh hoàng hôn xuyên qua khe cửa sổ lá sách khẽ vuốt ve khuôn hằn vết đỏ của cô, phía xa xa mơ hồ truyền đến chuông và cười nói vui vẻ của đám đông.
Lần tiên, cô nảy sinh ý trốn chạy, và chỉ trong một cái chớp mắt, cô đã ở Rome.
căng thẳng, cơ thể cô điên cuồng tiết ra adrenaline, nỗi sợ hãi sâu trong khiến trái tim không ngừng run rẩy. Cô chưa bao giờ làm trái ý dì út, chưa bao giờ làm một việc táo bạo đến như vậy.
Cô không có niềm vui mừng đã trốn thoát, chỉ có nỗi sợ hãi về một tương lai vô định.
…
Cơn mưa dần tạnh, nhưng bầu trời vẫn xám xịt. Bầu không khí u ám bao trùm bức tượng của thần Neptune, cô ngẩn ngơ nhìn xuống đáy nước.
nước Trevi được gọi là " nước ước nguyện của Rome", ném một đồng và ước, ước mơ sẽ thành hiện thực. Bây giờ, cô không tin vào những điều nữa, thần linh chẳng qua chỉ là tín ngưỡng hư cấu mà những kẻ bất tài tự tạo ra cho mình, một nơi ký thác hư vô mờ mịt, giống như câu nói của dì út— "Con sinh ra là để dành cho Latin."
Thực là Latin sao?
Trong lúc đang ngẩn ngơ, một bàn tay trắng trẻo, thon dài chìa ra trước cô, trong bàn tay là một đồng . Cô nhìn theo cánh tay được bao bọc bởi chiếc áo khoác nỉ màu đen để tìm chủ nhân của nó, đó là một khuôn có phần xanh xao.
Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp ấy, hình ảnh ngơ ngác của cô phản chiếu lại như một viên đá vỏ chai, sống mũi cao thẳng khiến đường nét khuôn anh trở nên thanh thoát hoàn hảo. Ánh mắt của chàng trai nhìn cô ẩn chứa một rạng rỡ mà cô khó hiểu được, tạo thành một tương phản rõ rệt với sắc nhợt nhạt của anh.
Anh đã nhìn ra bối rối của cô, cong cong mi mắt: "Tôi cứ cô ước nguyện."
"Ồ, ơn anh." Cô đưa tay nhận lấy đồng bàn tay ấm áp của anh, đồng mang theo hơi ấm của chàng trai được cô xoa nhẹ giữa những ngón tay, một giác kỳ lạ ngón tay lan vào cơ thể, trái tim như có một dòng điện cực nhỏ lướt qua, chưa kịp chạm đến đã tan biến vào hư không.
"Gặp gỡ ở một đất nước xa lạ, là một loại duyên phận nhỉ." Chàng trai đút tay lại vào túi áo khoác, cùng cô nhìn về phía nước đang róc rách chảy, nước trong trẻo vang vọng giữa bọn họ, một lúc lâu sau cô mới đáp lại anh một "ừm" trong mũi.
"Ừm."
"Tôi tên là Dục."
"Chúc Hảo."
Cô không giỏi giao tiếp với người khác, trong ký ức hai mươi năm của cô chỉ có . Dì út không cô giao du quá nhiều với người khác, người có thể nói chuyện với cô chỉ có cậu em họ Chúc Nhiên.
Cô đã từng rằng, cuộc sống của tất cả mọi người đều giống như cô, chỉ cần nhìn một cái là thấy được điểm cuối, khô khan đến mức khiến người tuyệt vọng.
"Tên hay." Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Dục đột nhiên sáng : " tên của cô được gọi , giống như là đang chúc phúc cho cô vậy!"
Nhưng những lúc tên cô được gọi nhiều nhất, đều là cô nhảy sai.
Cô không biết phải đáp lại như thế nào: "Chắc vậy."
Có lẽ cái tên chỉ vào khoảnh khắc nó ra đời, mới thực chứa đựng lời chúc phúc.
"Không ước nguyện sao?" Dục khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Anh đã quan sát lâu, cô gái đứng tần ngần bên cạnh nước mãi không nhúc nhích, đôi tai trắng nõn lạnh mà đỏ ửng , những sợi tóc trên đỉnh khẽ đung đưa theo gió, chứng minh đây không phải là một bức tượng.
Dục đã mấy lần tiến hỏi thăm nhưng rồi lại dừng bước, anh không phải là người thích lo chuyện bao đồng, anh không hiểu tại sao hôm nay lại để tâm đến vậy.
"Tôi đang , liệu Thượng Đế có hiểu được những điều ước Trung không, hay là bên cạnh Thượng Đế có phiên dịch viên chuyên nghiệp?"
Dục bật cười thành : "Ước nguyện chắc không phải được truyền tải ngôn ngữ đâu nhỉ, có lẽ là ứng?"
ứng ư, nếu ứng có thể kết nối được với nhau, vậy tại sao vẫn có người không quản ngại đường xa vạn dặm đến đây để cầu nguyện, giống như một loại nghi thức không lời mà ai hiểu.
Cô nắm chặt đồng trong bàn tay, tâm trí trống rỗng, những ước nguyện trước đây của mình lướt qua như một thước phim quay chậm.
cô nhỏ, vô cùng khao khát được gặp mẹ, dì út nói bà đã không cần cô nữa.
học tiểu học, cô đến nhà bạn học chơi, dì út nói phải làm xong bài , xong đạo mới được đi. Bài có thể làm xong, nhưng đạo thì không bao giờ xong, và dì út không bao giờ hài .
Đến cấp hai, ngón chân luyện mà thường xuyên bị mài rách, lại phải giữ dáng cơ bắp nên chỉ có thể ăn những bữa ăn giảm béo nhạt nhẽo. Cô nhìn những ngón chân xấu xí, bụng kêu ùng ục phản đối, nước mắt lập tức đảo quanh trong hốc mắt. Nước mắt đổi lại là tăng cường luyện của dì út, lúc đó cô chỉ ước mình có thể ăn một bữa no nê, rồi khóc một trận thật to.
Sau đại học, bạn bè xung quanh hào hứng kế hoạch cho tương lai của mình, kể về những viễn cảnh tốt đẹp. Cô lại nhớ đến câu nói của dì út "Con sinh ra là để dành cho ", hóa ra vận mệnh có thể tự mình sắp đặt sao?
Có thứ gì đó đang dần rời xa, tan biến, xung quanh không có ánh sáng, không tìm thấy, không nắm bắt được.
"Tôi ra mình ước gì rồi." Cô nhìn xuống đáy nước, những đồng bạc dưới đáy phản chiếu ánh nước lấp lánh. Cô xoay người quay lưng lại với nước, nhắm mắt lại, ném đồng trong tay ra phía sau.
Dục nhìn vẻ ngoài bình tĩnh của cô gái, điều ước mà cô đã suy lâu dường như không tương xứng với biểu lúc của cô. Đồng rơi xuống nước tạo ra một "tõm" trong trẻo, những gợn sóng lan ra từng vòng rồi lại trở về yên tĩnh.