Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ánh nắng ban mai xuyên qua khe rèm voan mà tối qua cô đã cố ý để lại, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt cô, lặng lẽ đánh thức cô khỏi giấc ngủ.
Cô từ từ ngồi dậy, cố gắng chớp mắt để xua đi sự kích còn sót lại trên các giác quan, lười biếng vươn vai một .
"Rắc…"
Xương sống thắt lưng khẽ kêu lên một tiếng, trong lòng cô vô thức thắt lại, cảm giác thoải mái dễ chịu khi vừa ngủ dậy tan biến không còn dấu vết.
Đây là ngày tư cô đến Rome, cũng có nghĩa là cô đã bốn ngày không luyện tập các động tác cơ bản. Cố nén lại ý muốn thức dậy luyện tập theo phản xạ, cô nắm chặt chăn điều chỉnh lại thở.
Cô không muốn nhảy , hoàn toàn không muốn tập Latin.
Cô không muốn nghe những lời nhảm nhí như mình sinh ra là để dành cho Latin .
Cô không muốn sống như thế này.
Cảm xúc kháng cự bao trùm toàn thân, cô nghiến chặt răng nín thở, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay, cố gắng dùng nỗi đau và sự ngạt thở để kiểm soát suy nghĩ không tiếp tục lan man .
Cho đến khi trước mắt bắt đầu hoa lên, nước mắt sinh lý tràn đầy hốc mắt, bản năng sinh tồn khiến lồng ngực cô thả lỏng.
Cô cúi gập người bên cạnh giường, bắt đầu hít thở từng ngụm lớn, nước mắt cũng theo động tác cúi người rơi xuống từng giọt lớn.
Tốt thật, lại sống sót thêm một .
"Cốc cốc cốc…"
Tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng, cô cảm thấy khó hiểu, ở nơi đất khách quê người này ai lại đến gõ cửa phòng cô.
"Chúc Hảo, cô có ở đó không?"
Giọng của Cố Dục? anh lại đến đây?
Cô đáp lại một tiếng, từ trên giường bước xuống, ba bước thành hai đi vào phòng tắm chỉnh trang lại dung mạo thảm hại của mình trước, rồi mới vội vàng ra mở cửa cho Cố Dục.
Chàng trai đứng thẳng tắp trước cửa, ngoan ngoãn xen lẫn một chút căng thẳng, áo khoác đen được cài cúc cẩn thận, nhưng khăn quàng cổ kẻ sọc màu kaki trên cổ lại có phần tùy ý.
" anh lại đến đây?" Vốn định hỏi anh làm địa chỉ của cô, nhưng khoảnh khắc mở cửa mới nhớ ra qua mình đã nói cho anh .
"Cô không trả lời tin nhắn của tôi." Giọng điệu của chàng trai có chút tủi thân.
Cô nhíu mày, mời Cố Dục vào phòng, ra hiệu cho anh ngồi tự nhiên, rồi chuẩn bị đi rót cho anh một cốc nước nóng.
"Xin lỗi, vừa mới tỉnh ngủ một chưa xem điện thoại."
Cô bưng nước nóng đi về phía anh, Cố Dục ngồi trên ghế sofa nhỏ, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn trong nhà trẻ được cô giáo yêu cầu ngồi yên.
Cố Dục nghiêm túc nói: "Tôi thấy thời tiết rất đẹp, muốn tìm một nơi để vẽ bối cảnh cho cô."
Hai hàng chân mày vừa giãn ra lại nhíu chặt lại, nghĩ thế nào cũng thấy lý do này có chút chẳng ăn nhập với , thế là cô nắm lấy lỗ hổng trong lời nói của anh để hỏi: "Vẽ bối cảnh tại lại đến khách sạn của tôi, nếu vẽ ở khách sạn thì thời tiết đẹp hay không liên quan chứ?"
"Bởi vì… Bởi vì thời tiết đẹp, rồi thì rồi thì tôi sợ cô chưa tỉnh ngủ, , rồi ừm…" Cố Dục rõ ràng không ngờ cô lại hỏi thẳng như , anh ấp a ấp úng, đôi tai dần đỏ lên đã tố cáo sự bối rối của anh.
"Phụt…" Cô thực sự không nhịn được bật cười ha hả, Cố Dục bị tiếng cười đột ngột của cô làm cho ngẩn người, sau đó cũng cười theo, hai người bọn lập tức cùng cười rộ lên.
"Được rồi được rồi." Cô xua tay ngừng cười: " không vẽ bối cảnh, vẽ áo cho tôi đi."
Cô đã nghĩ ra sẽ vẽ bối cảnh ở đâu rồi.
Đột nhiên, cô nhận ra có điều đó không đúng: "Anh không mang bảng vẽ và màu vẽ thì vẽ cho tôi thế nào được?"
"Tôi để ở cửa rồi!" Cô nhìn Cố Dục đứng dậy bay ra cửa lấy bảng vẽ và hộp màu, rồi lại bay về đặt chúng bên cạnh sofa trước, sau đó lại quay về ngồi ngoan ngoãn trên sofa nhìn cô, toàn bộ động tác liền mạch.
《Sốc! Họa sĩ đến tận nhà vẽ tranh lại vì ngại ngùng mà quên cả bảng vẽ và màu vẽ của mình!》
Cô nhìn cảnh tượng có chút buồn cười này, lại anh : "Vẽ áo, tôi phải thay áo, cho anh ngồi ở đây là muốn xem tôi thay áo ?"
Cố Dục lại một bay vào phòng tắm.
"Cạch…" Anh còn khóa trái cửa lại.
Quả nhiên, cô vẫn không nào liên kết được những bức tranh trong triển lãm với người họa sĩ của anh.
…
Cô mở vali ra, sau khi do dự mấy , cô vẫn lấy ra váy hoa nhí bị dính màu vẽ của ngày qua. Trước đây, đồ tập ra thì cô đều ăn mặc giản dị, không có cơ hội được mặc những bộ áo đẹp để đi chơi cùng bạn bè. váy này ngay từ nhìn đầu tiên cô đã rất , nhưng vì không nghĩ ra được dịp nào để mặc nó vẫn nằm yên trong giỏ hàng. Sau này khi cô mua nó về, nó cũng chỉ nằm yên trong tủ áo.
Sau khi thay áo xong, cô liền gọi Cố Dục ra, vệt hồng trên tai anh vẫn chưa tan hết, trên mặt vẫn còn vương vẻ bối rối khi vừa bị .
Cố Dục dựng vẽ lên, cởi áo khoác ra, bên trong là áo sơ mi trắng có nhàu, anh xắn tay áo lên để lộ cánh tay gầy rắn rỏi, những ngón tay xương xẩu cầm dao pha màu một cách thành thạo để trộn màu trên bảng màu.
Vẻ mặt trước đã hoàn toàn biến mất, trong ánh mắt anh giờ đây toát lên sự tập trung và kiên định.
Cô ngồi ở cuối giường, hai tay chống lên mép giường, chán nản nhìn anh.
Cô không hiểu lắm, đối với việc vẽ chân dung này, Cố Dục lại tỏ ra tích cực hơn cả bản thân cô. Là do họa sĩ nào cũng , hay là người có sở nào cũng thế? Xem ra anh thật sự rất yêu hội họa.
Nếu như cô có tìm được một công việc mà mình yêu , liệu cô có bất chấp tất cả, vứt bỏ mọi hay không.
Nhìn dáng người vừa nghiêm túc vừa gầy gò của Cố Dục, cô nghĩ số tiền mà Chúc Nhiên chuyển cho mình qua sắp có đất dụng võ rồi.
Với tư cách là đồng phạm của cô, qua cô còn chưa kịp hỏi xem mấy ngày cậu ấy thế nào.
Hoặc có lẽ, cô không dám hỏi.
Cố Dục ngồi cách cô không xa, dù căn phòng cũng chỉ có bấy nhiêu diện tích, đầu bông xù của anh thỉnh thoảng lại ló ra từ sau vẽ, đôi mắt hoa đào long lanh ấy không hề che giấu mà nhìn chằm chằm vào cô.
Cô không hiểu về hội họa, ngỡ là anh muốn vẽ thêm chi tiết đó, nhưng nghĩ nát óc cũng không ra được rốt cuộc là chi tiết .
Cho đến khi gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, sống lưng cô đã thẳng đến mỏi nhừ, mới không nhịn được hỏi anh: "Cố Dục…, anh còn bao lâu mới vẽ xong ?"
Cố Dục ló đầu ra, kinh ngạc "a" một tiếng rồi lại rụt vào, giống như một hình nhân giấy nhỏ trong game mang theo tin tức trên đầu, sau khi nhấn xong liền chạy mất.
"Sắp xong rồi, sắp xong rồi."
Ba phút sau, tốc độ thu dọn vẽ của anh khiến cô nghi ngờ liệu có phải anh đã vẽ xong từ lâu rồi không, khi cô định đến xem tranh thì anh lại giống như một chú chó nhỏ giữ đồ ăn từ chối cô từ ngàn dặm.
Cô nhún vai, thôi bỏ đi, có lẽ anh có lý lẽ của riêng mình.
Sau khi thu dọn vẽ xong, Cố Dục đứng ngây ra đó, cô nhìn dáng vẻ đứng không được mà ngồi cũng không xong của anh, một ý nghĩ xấu xa nảy ra trong đầu: " anh còn chưa đi?"
Cô thề mình tuyệt đối không có sở xấu xa là thường xuyên anh, nhưng bất ai nhìn thấy bộ dạng "lúng túng tay chân không làm " được hiện một cách cụ như của anh cũng sẽ không kiềm chế được.
"Ờ, bây giờ tôi… đó ừm, cô có muốn…" Khả năng bịa cớ của Cố Dục thật sự rất tệ.
"Đùa anh thôi." Cô ngắt lời nói lắp bắp của anh, chỉ sợ lỡ một chút sẽ biến người ta thành nói lắp mất, để tỏ ý xin lỗi cho ý nghĩ xấu xa vừa rồi, cô chủ động mời anh: "Có muốn đi ăn cơm cùng không?"
Dù người ta cũng đã đặc biệt tìm đến tận nơi để giúp cô vẽ tranh, về tình về lý không mời người ta một bữa cơm thì thật không phải là người.
Lỡ như anh tức giận vẽ cô thành một quái vật xấu xí thì ? Cô là người đã từng xem qua mấy tác phẩm trừu tượng đến méo mó của anh rồi đấy.
"Được thôi, được thôi." Ánh mắt Cố Dục khẽ gợn sóng, mỉm cười đồng ý, để lộ hai hàm răng trắng và đều tăm tắp, lúm đồng tiền bên khóe miệng hiện ra. Chàng trai cười rất vui vẻ, ánh nắng bên chiếu vào người anh, bọn nhìn .
Trong lòng có đó khẽ chuyển động, cô nhìn ra ánh nắng rực rỡ cửa sổ, hình như kể từ ngày gặp Cố Dục, thời tiết đã bắt đầu luôn trong xanh.
Cô không kịp suy ngẫm kỹ hơn về cảm giác khác lạ trong lòng, cúi đầu chuẩn bị thu dọn đồ đạc để ra .
…
Cô không ở Rome có món ngon, bèn hỏi ý kiến của Cố Dục, sau khi để anh tạm thời đặt vẽ và màu vẽ trong phòng, bọn liền ra .
Căn phòng đối diện cũng mở cửa cùng với bọn , một người phụ nữ dắt theo đứa của mình, trên khuôn mặt non nớt của đứa trẻ tràn đầy vẻ ngây thơ lãng mạn, hai mẹ vừa nói vừa cười đi trước sau với bọn .
Nếu như mẹ không qua đời, liệu cô có được như không.
Cố Dục dẫn cô đi dạo ở quảng trường Venice, một bên là những phố nhộn nhịp của Rome hiện đại, quay đi một , bên kia lại là quảng trường La Mã cổ đại đã trải qua hai ngàn năm mưa gió. Những bức tường đổ nát còn sót lại hòa cùng với vầng hào quang dưới ánh hoàng hôn, cảm giác lịch sử nặng nề khiến người ta phải cảm thán và kính sợ.
Mọi người trên quảng trường đang cho bồ câu ăn và chụp ảnh, Cố Dục thấy cô nhìn mãi, liền hỏi cô có muốn cho ăn không, cô lắc đầu. Cô không có hứng thú với việc chụp ảnh, nhưng cô thật sự rất đói rồi.
Đi một , Cố Dục dẫn cô đến trước cửa một quán ăn trong hẻm nhỏ gần quảng trường: "Mì Ý của quán này rất ngon, quán pizza ở chéo đối diện cũng ngon, cô nào hơn?"
Sự chu đáo của Cố Dục khiến trong lòng cô ấm lại, rõ ràng cô đã để anh toàn quyền sắp xếp, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức cho cô quyền lựa chọn.
"Anh quyết định đi, tôi đều rất ." Cô không lựa chọn được, vì cô chưa từng ăn món nào cả.
Cố Dục dẫn cô vào quán mì Ý đó.
Cô cũng giao luôn nhiệm vụ gọi món cho anh, sau khi anh gọi món và đưa cho nhân viên phục vụ, hai người bọn thế ngồi đối diện .
Khả năng trò chuyện của cô dường như có tác dụng gián đoạn, sau ba cô ngó trời ngó đất quan sát nhà hàng, Cố Dục đã lên tiếng: " cô khác với hai ngày trước."
Cô vốn nghĩ rằng anh sẽ nhân cô bối rối mà , không ngờ anh lại nói một câu như .
"Khác ở đâu?" Cô có chút tò mò.
"Cô bắt đầu chủ động nói chuyện với tôi rồi." Cố Dục dừng lại một chút, dường như đang hồi tưởng lại: "Ngày đầu tiên, cô chỉ ừm, à và ngẩn người. Ngày hai cũng , ngày ba tuy cô cũng không nói nhiều, nhưng tôi thấy cô lén chơi màu vẽ."
Được rồi, bị anh nhìn thấy rồi.
" , cô chủ động nói chuyện với tôi, còn tôi ."
Được rồi, bị anh nhìn ra rồi.
"Ba ."
Còn khá thù dai.
Cô rút lại lời nói nãy rằng anh không cô, anh trực tiếp chơi lớn luôn.
Cô hắng giọng một : "Tôi chỉ là đề phòng với người lạ, chứng sợ xã hội ấy mà."
" bây giờ tôi đã được coi là bạn của cô chưa?" Cố Dục lại mỉm cười, mỗi nhìn thấy đôi mắt long lanh của anh, cô đều có một cảm xúc ngưỡng mộ đang rung động.
"Có lẽ, tôi chính thức một chút." Cố Dục đưa tay về phía cô: "Tôi có làm bạn với cô không? Thưa cô Chúc Hảo."
Vào cô còn chưa nhận ra, hình như cô đã thay đổi rất nhiều. Cô vốn nghĩ mình là người trầm lặng, cô độc, không giỏi ăn nói, nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi ở cùng Cố Dục, cô lại có cười lớn, còn chủ động đi người khác.
"Tất nhiên là được rồi, thưa ngài Cố Dục." Cô cũng đưa tay ra bắt tay Cố Dục: "Làm bạn rồi thì bức chân dung có được giảm không?"
"Được chứ, giảm gãy xương luôn."
Bọn nhìn cười, tiếng cười lan sang cả những vị khách bên cạnh và người phục vụ đang mang đồ ăn ra, mọi người cùng cười, trò chuyện. Cố Dục gọi rất nhiều món, đều là những món ăn mà cô đã từng thấy nhưng không được phép ăn.
Những món ăn còn lại trên bàn đều được cô quét sạch, khi miếng mì Ý cuối cùng được nuốt xuống hoàn toàn, cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô ăn như để trả thù, trút bỏ sự tức giận đối với món salad rau xanh trước đây.
Chỉ là một bát mì Ý, một đĩa cánh gà chiên và bánh mì nướng, cô lại cảm thấy hạnh phúc.
Trước khi Cố Dục định vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, cô đã ngăn anh lại, hốc mắt cay, giọng run nói với anh:
"Cảm ơn anh."
Nếu như, có như thế này mãi thì tốt mấy.