Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tao thấy mày ghen tức vì không con nên mới ganh với tao nè! là thứ mặt mo!
Nếu mày cũng có bản lĩnh như tao, mày có chịu ngoan ngoãn lì xì cho con tao mỗi năm như thế không?
qua là vì mày chỉ có mỗi con nhỏ, thứ bán lỗ, nên muốn bám víu vào con tao ?
Tao cho mày biết, bây giờ mà không nịnh tao cho tử tế, lỡ sau này chồng mày kiếm đứa nào khác con , lúc về già mày muốn nhờ cậy con tao cũng không có cửa đâu!”
Chị tôi vừa vừa tru tréo như mở loa phóng thanh, tôi mà không tức đến bật cười mới lạ!
7
“Chị là cái thể loại vậy? Tôi chị mà cười muốn sặc!
Tôi không như chị đâu nha! Tôi có , có , con tôi vừa là có sẵn có sẵn xe. Không cần sang chảnh , nhưng ít cũng phải lo ăn từng bữa như kia!
Chị tưởng cũng giỏi như chị hả? Kết hôn bảy năm, phá lần, lần, là cày không ngơi nghỉ! Vất vả quá ha! Cuối cùng cũng sinh ông thái tử điện hạ!
Mà đã là hoàng thái tử sao mò chỗ dân đen như tụi tôi để xin lì xì vậy? Về , dọn tủ TV mà lập bàn thờ !
Rồi mỗi ngày hai vợ chồng chị nhớ quỳ dập xin phù hộ, biết đâu thêm mấy ông hoàng nữa chớ?
À rồi, mấy lần chị đăng ký học cho con, rồi sinh con, rồi lần con chị nhập viện, phải vay tôi hết đó sao? Tổng cộng cũng vừa tròn chục triệu.
Mà chị đã không muốn chiếm tiện nghi tôi, vậy giờ trả nha! Cho sòng phẳng!
Còn chuyện tuổi già hả, chị yên tâm, tôi nuôi con là để giỏi giang, thành đạt. Không giống chị, nuôi con chỉ để sau này kế vị ngai vàng rồi dẫn chị thai!
Ủa mà lộn, cũng chắc. Có khi mai mốt cũng như chị – suốt ngày vay , lúc chị chết cũng không khênh !”
Tôi xả tràng, chỉ tiếc là bị úp nên kịp bung hết chiêu! không còn nhiều lời hay ý đẹp tôi gửi tặng dòng họ bả đâu!
Chị tôi đó, trợn trừng mắt, kịp phun thêm câu nào cái “thái tử điện hạ” chị ta đã nhào lên rồi:
“Đồ đàn bà thúi! Hôm nay ông đây không chết mày không phải đàn ông! Loại như mày đáng bị ! tao rồi, đàn bà không là không chịu lời!”
Thằng giặc con vừa hét vừa nhào lên kéo áo tôi, định cắn tôi luôn!
Tôi nhanh như chớp, chụp ngay cái tóc bù xù , tay còn vung mạnh cái, tát phát nảy lửa, rồi túm tóc quẳng thẳng bên!
vừa rơi xuống là khóc thét như heo bị chọc tiết, chị tôi thấy vậy nổi điên, mặt mày vặn vẹo lao tính tôi!
Mà lúc đó, má tôi từ ngoài sân ồn ào cũng đã bước vào.
8
Cảnh tượng lúc đó là loạn như cái chợ vỡ! Người lao vào can, người túm nhau giật!
Đến con tôi – đứa xưa nay luôn ngoan ngoãn lễ phép – cũng xông lên túm lấy tóc con chị tôi mà cào cấu trận trò!
Cho khi họ hàng trong ầm ĩ kéo nhau , mọi người mới lôi bọn tôi .
“Ôi trời ơi… là lỗi chị, đều do chị không cả, mấy năm nay chị sống thất bại, làm mất mặt mình, là lỗi chị!
Nhưng chị thật sự không có , nếu có, chị nhất định sẽ lì xì cho con Hiền cái bao to bự! Đều do chị! Là chị vô dụng! Hiền à, đừng giận nữa, lát nữa chị bắt đứa con trời chị trả cho em!
Sang năm, dù chị có phải vay nợ nữa, chị cũng sẽ lì xì cái bao thật to cho tụi nhỏ!”
Chị tôi vừa vừa “phịch” cái ngồi phệt xuống đất, nhìn khác mấy bà thím sáu bảy chục tuổi hay ngồi hẻm chửi lộn, nghĩ mới ngoài mươi?