Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

11

“Lâm Hiền! Con vậy mà nghe lọt tai hả? RUỘT con ! Con không đẻ con trai là lỗi ai? Má hai đứa con gái là con con, giờ con không đẻ được, thì sau không dựa thì dựa ai?

Giờ thì cái không bỏ ra, khi lớn tuổi hưởng quả ngọt? Con ba mươi tuổi đầu rồi mà chẳng hiểu chuyện hết trơn!”

Mẹ tôi gào lên câu , mặt mày đằng đằng sát khí, khiến tôi đứng nghe mà lạnh cả sống lưng.

kịp phản ứng, tôi nhanh tay châm dầu lửa, kéo tay áo mẹ tôi nũng nịu:

“Má kìa! Má nghe kìa! Đòi em trả ba chục triệu má! Má nghe giống người không?”

Giọng bả vừa chua ngoa vừa sặc mùi “trà xanh”.

Mẹ tôi nghe vậy, trợn mắt nhìn tôi như thiêu sống, rồi “rầm” một cái – đập mạnh bàn như tung nắp.

“Lâm Hiền! Mày điên rồi hả? Đòi mày trả tiền là sao? Tài sản mày sau không hết à? mày để con nhỏ kia chắc?

rõ ở đây – tiền không trả! Và sau đi học, cưới vợ, mua nhà – nó hỏi mày lấy , mày đưa! Hiểu ?

Mày mà không điều, lúc chết không ai liệm đâu, để thiên hạ nó cười thúi mặt !”

Tôi nhìn chằm chằm mẹ mình mấy giây, cười lạnh, nắm tay siết chặt đến run cả người.

Tôi vốn chút ý định níu giữ mối quan hệ mẹ con… Nhưng giờ thì thôi! Một chút thứ quan hệ chó má , khỏi được!

12

Tôi đứng dậy, lấy bình tĩnh, nhặt xách, khoác áo, rồi trừng mắt nhìn hai cái máy hút máu đang đứng trước mặt.

“Má, má là mẹ ruột con, nên con không cãi vã. Nhưng không nghĩa là má chửi con hay chửi con gái con thì con ngồi nghe.

Con chồng chết mà má đã dắt Linh đến đây tính giành hết phần rồi hả? Hôm nay con : Không cửa đâu!

trông chờ ấy thì tâm một chút ? Định mai nó lo hậu sự má thì bây giờ mỗi năm gửi ít học phí hoặc quỹ giáo dục !

kiểu má định gài con nít mà không bỏ ra xu nào hả? Má nhà mình không con trai, nên tính giăng sẵn, bắt người khác gánh cả phần mà không tốn đồng nào đúng không?”

Tôi kịp dứt câu, đã nhảy xổ , túm lấy áo mẹ tôi rồi lục lạo bà.

Thấy tôi chẳng buồn ngăn cản, mẹ tôi cuống lên gọi:

! Con giùm má ! Trong để bao lì xì kìa! nó dừng đi con!”

tôi nghe mẹ thì giả bộ kéo tay áo nhỏ lấy lệ, nhưng mắt thì dán chặt mẹ tôi không rời.

Chờ lúc móc được bao lì xì ra khỏi , tôi mới ra vẻ đỡ mẹ:

“Thôi mà má, chỉ là mấy cái bao lì xì thôi. con trai mà, không nên la rầy hoài, không sau nó nhát rồi không gánh nổi việc lớn !”

Nghe xong, tôi đúng là mở mang tầm mắt! Mẹ tôi – người tiền như mạng – vậy mà nín , dặn dò nhẹ nhàng:

, chừng nhỏ, đừng để nó chạy lung tung té ngã nha con.”

đây là tôi chịu hết nổi rồi! Tôi định gọi con gái rút lui thì mẹ tôi gọi theo:

Tùy chỉnh
Danh sách chương