Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

4.

Phán đoán của ta, không hề sai.

Ngô Bảo Anh quả thật đã hạ độc.

Sau khi phu nhân phủ Kiến Bình hầu đột ngột qua đời, nhà họ Nghiêm đã mời một vị pháp y tay nghề cao đến kiểm nghiệm di cốt. Việc này không tiện truyền ra ngoài, nên chẳng ai hay biết.

Nhà họ Nghiêm biết rõ chân tướng, bởi thế Thái phu nhân mới tin ta.

“Thư nhi, nhà họ Nghiêm cầu hôn con, không phải vì ‘cùng mối thù’, mà vì tổ mẫu thương quý con.”

Tối đó trở về, Nghiêm Tán nói với ta như vậy.

“Ta nhất định sẽ dốc toàn lực, tuyệt không phụ lòng tổ mẫu cùng chàng coi trọng ta.” Ta đáp.

Nghiêm Tán nắm chặt tay ta.

Những ngày tháng trong phủ Nghiêm, ta sống yên ổn.

Nghiêm Tán đối với ta rất tốt, trong phòng không có mỹ tỳ, cũng không có thiếp thất hay con cái, mọi việc đều giản đơn; mẹ chồng hành xử nghiêm minh, mọi chuyện đều có quy củ.

Sau tân hôn một tháng, tổ mẫu và mẹ chồng đều dẫn ta ra ngoài giao tế.

Phủ Vệ Quốc công từng vinh quang, chỉ là mấy năm gần đây sa sút. Ngoài kia lời đồn nhốn nháo, nhưng sự thật không phải ai cũng biết.

Ta cũng không muốn than thở.

Khổ nạn sẽ không đem lại sự đồng cảm, chỉ khiến người ta có thêm chuyện để cười cợt.

Nỗi khổ của phủ Vệ Quốc công, ta nuốt vào bụng, nó chính là dũng khí của ta.

Trong một bữa tiệc, ta gặp lại Thừa tướng phu nhân Ngô Bảo Anh.

Nàng ta sang quý đoan trang, phục sức hoa mỹ. Nàng ta thân thiết với Hoàng hậu, ai nấy đều tâng bốc; mà nàng lại rộng lượng, hay ban phát lợi lộc, lại càng thêm danh vọng.

Mẹ chồng ta thua nàng ba phần, chỉ có Thái phu nhân mới có thể ngang tầm.

Nàng ta trông thấy ta, sắc mặt không đổi.

“Thế tử thật có phúc, cưới được mỹ nhân như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ.” Ngô thị đùa cợt.

Nàng không khen ta xuất thân hay phẩm hạnh, chỉ khen “mỹ”, hàm chứa ý châm biếm.

Mẹ chồng nghe xong, ánh mắt khinh thường. Lời lẽ ngả ngớn kia, bà cũng nghe rõ.

“Vẻ ngoài thô kệch, phu nhân chê cười rồi.” Ta đáp, “Luận dung mạo, ta không bằng một phần vạn của phu nhân và tiểu thư.”

Lại hỏi: “Sao không thấy tiểu thư? Nàng đang đợi gả sao?”

Sắc mặt Ngô thị thoáng biến đổi.

Chuyện Uyển Đồng cướp vị hôn phu của ta, lan khắp kinh thành.

Ta nhanh chóng gả vào phủ Kiến Bình hầu, được ca tụng là chuyện đẹp, không ít người chỉ trích Uyển Đồng vô lễ. Nếu sau khi bị từ hôn ta thật sự suy sụp, có lẽ mới trở thành bệ đỡ cho “lương duyên trời định” giữa Lý Minh Kiêu và Uyển Đồng.

Người nhất định phải thành công.

Thành công rồi, sẽ có hào quang bao phủ, khiến kẻ khác lu mờ.

Ngô thị sợ ta nhắc đến Lý Minh Kiêu, ngượng ngùng lảng sang chuyện khác.

Nàng né tránh ta.

Mẹ chồng hả hê, trút được nỗi giận trong lòng:

“Ta rốt cuộc cũng thấy nàng ta thất thế.”

Bà không gọi ta “Giang thị”, mà đổi sang “A Thư”.

“A Thư thật lanh lợi!”

Ta thân thiết khoác tay bà:

“Nương, loại người đó không cần để tâm, con tự có cách đối phó.”

Mẹ chồng hiếm khi dịu dàng, khẽ vỗ tay ta.

Trong yến tiệc, mọi người đều thấy mẹ chồng nàng dâu phủ Kiến Bình hầu hòa thuận, tin tức lan truyền khắp nơi.

Nhà họ Lý cũng nghe được.

Nghe người khéo léo kể lại, rằng Lý bá mẫu bệnh nặng, hình như rất giận nhi tử, mà chẳng thể can thiệp.

Ta không đến thăm Lý bá mẫu. Dù bà từng đối tốt với ta, ta cũng phải tránh điều tiếng.

Tháng thứ ba sau tân hôn, Nghiêm quý phi triệu Thái phu nhân dẫn ta tiến cung.

Nghiêm quý phi là cô ruột của Nghiêm Tán. Từ nhỏ chàng đã theo cô học lễ nghi, tình cảm thâm hậu.

Trước khi vào cung, ta cẩn thận chỉnh trang, phục sức hoa lệ tỉ mỉ. May thay là tiết đông, y phục dày mà không bị xem là quái lạ.

Nghiêm Tán ngắm ta:

“A Thư, nàng căng thẳng sao?”

Ta nhìn mình trong gương, ánh mắt lạnh lẽo, khẽ cụp mi:

“Có chút.”

“Cô cô là người tốt. Đêm tân hôn đã phái người đến thăm nàng. Cô ấy khen nàng, còn tặng trang sức.” Nghiêm Tán nhẹ đặt tay lên vai ta, khích lệ.

Lòng ta thoáng xao động.

Nếu thất bại, ta không xứng với niềm tin của họ Nghiêm. Nhưng cơ hội không nhiều, ta buộc phải mạo hiểm.

Lên đường, ta dìu Thái phu nhân lên xe, bà nhìn ta cười:

“Thư nhi, thả lỏng chút. Mặc nhiều như vậy, hẳn là mệt lắm.”

Ta đáp:

“Sợ ăn mặc đơn bạc, khiến cung nhân cười chê quý phi nương nương.”

Thái phu nhân mỉm cười, không nói gì thêm.

Ta cùng bà lên xe, Nghiêm Tán tự mình đánh xe hộ tống.

Đến cửa cung, ta xuống xe, chàng đỡ ta một chút.

Tay chàng gần chạm eo ta, ta vội né tránh.

Chàng chỉ nghĩ ta thẹn thùng nơi đông người, không để ý, mỉm cười nhàn nhạt.

“Ta không phụng chỉ, không thể vào nội đình. Nàng theo tổ mẫu vào, mọi việc phải thận trọng.” Nghiêm Tán dặn.

Giữa lông mày chàng, hiện vẻ lo âu.

Ta đáp:

“Thế tử yên tâm.”

“Gần đây nàng đắc tội với phu nhân Uyển, sợ Hoàng hậu tức giận, mượn cớ gây khó.” Nghiêm Tán nói.

“Ta ứng phó được.”

Chàng siết chặt tay ta, mang theo lực, khiến lòng ta run rẩy.

Thế gian này, có người quan tâm sinh tử của ta.

Rõ ràng chỉ mới thành thân hai tháng.

“A Thư, nếu không thoát được, hãy nói dối rằng đang mang thai. Việc này, nhà họ Nghiêm sẽ thu xếp.” Chàng kề tai, khẽ trao cho ta một tấm bùa giữ mạng.

Ta gật đầu.

Thái phu nhân xuống xe sau, thấy chúng ta nói mãi không dứt, liền bảo:

“Chẳng cần lo chuyện viển vông.”

Nghiêm Tán đành lui.

Ta theo Thái phu nhân vào cung, ngồi kiệu mềm tới cung quý phi.

Tới cửa, kiệu dừng, thái giám đã đợi sẵn – chính là người đêm tân hôn ta từng gặp.

Thái giám tươi cười, dẫn chúng ta vào.

Quý phi ngồi ngay ngắn ở chủ vị, mặc triều phục, dung mạo đoan chính, có đôi mắt sâu như Nghiêm Tán, rất xinh đẹp.

Thái phu nhân dắt ta hành lễ.

Xong lễ, hai người ngồi xuống, quý phi cũng bước đến, nắm tay Thái phu nhân, mắt đỏ hoe:

“Nửa năm rồi mẫu thân chưa vào cung thăm nữ nhi.”

Thái phu nhân cũng rơm rớm lệ, nhưng vẫn cười dỗ:

“Trưởng thành rồi, mà khóc như trẻ con, khiến cháu dâu cười chê.”

Quý phi gật đầu với ta, nói:

“Mẫu thân thật có mắt. Cháu dâu của A Tán quả nhiên trầm ổn, khí độ khác người.”

Ta vội đáp:

“Tạ ơn quý phi nương nương.”

Hàn huyên vài câu, cung nữ truyền dọn bữa trưa, thì cung Hoàng hậu lại có người tới.

“Hoàng hậu nương nương muốn gặp phu nhân họ Nghiêm. Thiếu phu nhân, mời.”

Thái giám lời lẽ cứng rắn, hành lễ với quý phi xong, lập tức nhìn ta.

Sắc mặt quý phi trầm xuống, nhưng không dám trái ý Hoàng hậu:

“Bổn cung cùng đi. Cháu dâu còn trẻ, sợ lỡ lễ nghi, mạo phạm Hoàng hậu.”

Thái giám ngăn lại:

“Hoàng hậu chỉ truyền thiếu phu nhân. Mong quý phi và Thái phu nhân lượng thứ.”

Ta nhìn quý phi:

“Hoàng hậu nương nương chịu gặp vãn bối, là coi trọng họ Nghiêm, là phúc khí của họ Nghiêm và nương nương.”

Mắt quý phi lộ vẻ khen ngợi lẫn lo lắng.

Không thể giữ ta lại, nàng đành đồng ý.

Ta yên lặng theo sau thái giám, cảm nhận vật giấu bên hông, trong lòng nhanh chóng tính toán.

Ta nghĩ, mình sẽ c h ế t trong cung. Trước khi c h ế t, e rằng còn phải chịu khổ.

May thay sinh ý của ta lớn, đệ đệ sau này không lo ăn mặc. Chăm chỉ học hành, có người ta lưu lại dìu dắt, sẽ an ổn suốt đời.

Đệ đệ là đứa trẻ hiền lành, sẽ chăm sóc mẫu thân điên dại.

Ta chỉ cần bước đi đầu tiên thật vững, làm tốt lưỡi dao này, nhà họ Nghiêm sẽ mượn chuyện này nổi dậy, thay ta báo thù.

Tài sản bị lừa, bệnh điên của mẫu thân, cái c h ế t của ngoại tổ phụ, đều có lời giải thích.

Một mạng tiện dân của ta, không đáng tiếc.

Chỉ không nỡ, người tại cửa cung căn dặn ta cẩn thận – Nghiêm Tán.

Không thể giữ trọn lời hứa, sống bên chàng trọn đời.

Tùy chỉnh
Danh sách chương