Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi sững lại.
Làm một linh hồn vất vưởng bao năm nay, tôi thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Sẽ không đâu.”
Trần Kiến Dương ôm chặt khung ảnh vào lòng và chui vào trong chăn, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Phương Viên Viên, anh sẽ không quên em.”
Tôi lặng lẽ bay đến bên cạnh anh ấy và nhẹ nhàng nằm xuống.
Quên cũng không sao cả.
Tôi không muốn trở thành gánh nặng của ai.
Những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng dần tan biến, có lẽ Trần Kiến Dương nên yêu thêm một lần nữa.
Có người bên cạnh, anh ấy sẽ không còn chìm đắm trong nỗi đau mất mát.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh một ngọn núi cao sừng sững, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng.
Sương mù lãng đãng, linh hồn tự do.
Trần Kiến Dương, anh nên như loài chim mà bay về phía ngọn núi của anh.
Vậy nên hãy quên em đi, Trần Kiến Dương.
Em sẽ tha thứ cho anh mà.
Thật đấy.
6
Năm tôi mất đi tròn năm năm, Trần Kiến Dương hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên anh ấy bước vào nhà họ Phương.
Đó là một buổi chiều bình thường.
Anh ấy tự lái xe đến nhà tôi.
Đã quá lâu không ghé qua đây, đến mức ngay cả khi trên đường, tôi cũng không nhận ra đây là lối dẫn về nhà mình.
Cửa do bố tôi mở.
Ông ấy nhìn thấy Trần Kiến Dương thì sững lại một chút, nhưng vẫn mời anh ấy vào nhà.
Tôi bay một vòng trong nhà, phát hiện cửa phòng mình đã bị khóa lại.
TV được đổi sang một chiếc lớn hơn, cây xương rồng tôi trồng vẫn còn sống, ban công có thêm vài chậu cây xanh.
Mẹ tôi đang ở trong phòng ngủ.
Bên cạnh giường lớn có thêm một chiếc giường nhỏ.
Một chiếc nôi nhỏ, bên trong là một sinh mệnh mới.
Một sinh mệnh mang theo tất cả hy vọng của bố mẹ tôi.
Mẹ đã suy nghĩ thấu đáo hơn nên bà không còn trách Trần Kiến Dương nữa.
Mẹ nói: “Con bế bé một chút đi.”
Trần Kiến Dương liền cúi xuống, cẩn thận bế lấy bé con.
Anh ấy lóng ngóng và vụng về đến mức khiến tôi sốt ruột.
Đừng có làm rơi bảo bối của tôi đấy!
Em gái tôi tên là Phương An An, chữ “An” trong “bình an”.
Cái tên này hợp lý hơn cái tên “Phương Viên Viên” không chút logic của tôi.
Trần Kiến Dương bế An An một lúc rồi lại nhẹ nhàng đặt em ấy vào trong nôi.
Tôi nhanh chóng bay lại gần, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe của An An.
Gương mặt bé nhỏ, tròn trịa như một chiếc bánh pancake trải phẳng.
Rõ ràng chẳng có gì đặc biệt, nhưng tôi lại không sao nhìn đủ được.
Tôi khẽ chào em: “Chào em, chị là Viên Viên, chị gái của em đây.”
An An bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, như thể em ấy nhìn thấy tôi vậy.
Tôi liền ghé sát hơn, muốn nhìn rõ ràng hơn chút nữa, nhưng đúng lúc đó, tôi nghe mẹ nhắc đến tên mình.
“Viên Viên đã đi nhiều năm rồi.”
Trần Kiến Dương nhẹ giọng “Ừm.”
“Con là một đứa trẻ ngoan, lúc đó dì đã quá hồ đồ.”
Trần Kiến Dương lại khẽ “ừm” một tiếng.
“Đã thoát khỏi nỗi đau chưa?”
Một câu hỏi bất ngờ, khiến anh ấy không biết phải trả lời thế nào.
Một lúc sau, anh ấy khẽ cười và nhìn về phía chiếc nôi.
Tôi theo bản năng né tránh, nhưng rồi mới sực nhớ ra anh ấy không nhìn thấy tôi.
Tôi nghe anh ấy nói:
“Có lẽ vậy.”
Từ hôm đó, Trần Kiến Dương thường xuyên đến nhà họ Phương giống như ngày trước.
Chỉ là trước đây anh ấy đến để gặp Phương Viên Viên, còn bây giờ, anh ấy đến để bầu bạn với bố mẹ tôi, với An An.
Quan hệ giữa hai nhà dần dần quay về như trước.
Tôi đã nói rồi mà, làm hàng xóm với nhau hơn chục năm, mẹ tôi sao có thể mãi mãi oán trách Trần Kiến Dương chứ?
Năm này, tôi đã buông bỏ rất nhiều điều.
Năm này, Trần Kiến Dương cũng đã bắt đầu đi làm.
Lúc đó tôi mới nhận ra, cậu thiếu niên ngày nào hay làm ồn ào, giờ đây đã có thể mặc vest, khéo léo xoay chuyển trong các mối quan hệ xã hội.
Trần Kiến Dương mở một buổi triển lãm tranh của riêng mình.
Họa sĩ nhỏ bé của tôi, cuối cùng cũng đã trở thành một đại họa sĩ.
Trong buổi triển lãm có rất nhiều bức vẽ về tôi.
Một cô gái trẻ giơ máy ảnh lên, hỏi anh ấy:
“Cô gái trong tranh là một người rất quan trọng với anh sao?”
Trần Kiến Dương chăm chú nhìn tôi trong bức tranh, nhẹ giọng nói:
“Ừm, là người tôi yêu.”
Hai mươi lăm tuổi, trong lòng Trần Kiến Dương vẫn còn một chỗ dành cho Phương Viên Viên.
7
Tôi mất đi tròn sáu năm, Trần Kiến Dương thành lập được studio của riêng mình.
Studio tuyển rất nhiều họa sĩ khác nhau.
Mọi người hào hứng trêu đùa, bảo anh ấy vẽ một bức tranh.
Trần Kiến Dương chỉnh lại giá vẽ, pha màu, vẽ phác thảo một bóng dáng phụ nữ, nhưng bỗng nhiên dừng lại.
Những học viên đều mong chờ, hỏi anh ấy bị làm sao vậy.
Tôi cũng muốn hỏi anh ấy làm sao vậy.
Nhưng anh ấy đột nhiên đứng dậy, cắm bút vào thùng nước, làm bắn lên một mảng nước.
Anh ấy nói: “Không vẽ nữa.”
Dù các học viên thấy khó hiểu nhưng cũng không ép buộc.