Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

Ấy chính là trâm của Phó — trước khi vào , nàng cài trên tóc, nói với hắn một :

“Diệp Huyền , ngươi không xứng với nàng.”

khoảnh khắc ấy, máu nơi miệng hắn trào , vị tanh lan khắp đầu lưỡi.

Cho khi ngất lịm đi, hắn siết chặt thi thể kia vòng tay.

Không chịu buông.

14

Ta thoát khỏi hoàng bằng mật đạo.

Thánh thượng triệu ta vào , chỉ để trả lại cho ta cây trâm gỗ ấy.

Vân văn bên trên đã mài mòn, đó là đầu mối mật thám Cảnh Sơ để lại.

Thánh thượng nói, cây trâm ngoài đầu mối ấy, ẩn một nói mà Cảnh Sơ dùng tiếng Giang Nhung khắc lên.

Ngài không mài đi ấy, song nói cho ta gì.

, ngài nói ta đưa đầu mối kinh, là đại công.

Cho nên liền hạ một đạo thánh chỉ ban chết, rồi sai người đưa ta khỏi mật đạo.

Nội thị tiễn ta, trao cho ta một tờ văn thư.

Vật ấy thể bảo hộ ta, thiên nam địa bắc, đi lại vô ngăn.

Ta đã đi rất nhiều nơi.

Ngắm cực quang phương Bắc mà Cảnh Sơ thấy, vượt những con sông dài biển rộng đi.

Chớp mắt đã mười năm.

ta định cư tại Liêu Đông.

Nơi không bốn mùa, một năm bảy tháng là giá đông.

Những chuyện xưa, ta đã rất ít nhớ tới.

Vui buồn gì vậy, dường như đã gió lạnh chôn chặt dưới sông băng Liêu Đông.

Ta thường người láng giềng lên sông đóng băng đánh cá.

Trời chưa sáng đã đi đục băng thả lưới, chờ mấy canh giờ là thu mẻ cá đầy.

đi sớm muộn, cuộc sống bình phàm mà an ổn.

Mãi một , ta xách giỏ cá hàng xóm tặng nhà, liền thấy một người đang đứng ngoài cửa.

Hắn què một chân, một vết sẹo vắt ngang mặt, đứng từ xa dõi mắt nhìn ta.

Những năm , không phải không người nhắc Diệp Huyền .

Người Đại ai nấy đều tiếc thương, nói tiểu tướng quân bách chiến bách thắng nơi sa trường kia không vì sao lại phát điên, tự hủy dung mạo, tự tay đánh gãy chân mình.

Nói hắn nhốt mình phòng, hết lần lần khác cứa rách vết sẹo trên mặt, đợi lành lại thì lại tiếp tục xé toạc , cứ thế lặp đi lặp lại.

Nói hắn đêm lẩm bẩm một duy nhất.

“Phó , ta sẽ không để nàng chịu khổ nữa.”

Phó là tội nhân, đã sớm thánh thượng ban chết.

Nay, ta tên là Niệm.

Ta không hắn làm thế nào tìm ta, hề sợ hãi gì.

Hắn tiến lại gần, chỉ như mấy năm trước, rón rén lục lọi trước ngực, một vật bọc bằng giấy dầu.

Hắn đặt nó trước cửa nhà ta, liếc nhìn ta một cái, rồi tập tễnh rời đi.

Ta vào nhà, không nhặt .

Chỉ nghe lũ trẻ con ngoài kia cãi nhau:

“Tỷ tỷ ơi, gói kẹo tỷ không?”

Ta đáp:

“Không .”

Ta cắn răng nén đau nơi lồng ngực, lắng nghe tiếng lũ nhỏ tranh nhau chia kẹo, chậm rãi cây trâm gỗ ta giấu dưới gầm giường .

Kèm theo đó, là một mảnh giấy đã úa vàng.

Bao năm , ta đi rất nhiều nơi, duy chỉ một nơi không dám bước chân nửa bước.

Ấy là Giang Nhung.

Nơi đã kéo Cảnh Sơ của ta xuống địa ngục.

Thế nên ta chưa bao giờ , dòng chữ khắc kia rốt cuộc là gì.

Sau đó, ta gặp một thương nhân người Giang Nhung.

Ta nhờ y dịch giúp chữ ấy, rồi viết giấy.

Nhưng ta không dám xem.

Ta sợ nếu xem rồi, thì sẽ kìm đêm đêm nhung nhớ người ấy.

Cho hôm nay, sự xuất hiện của Diệp Huyền , lại kéo ta trở hồi ức năm nào.

Trời Liêu Đông luôn tối rất sớm.

Dãy núi xa xa chỉ le lói ánh tà dương, xuyên cửa sổ rọi lên người ta.

Mảnh giấy úa vàng mở tay, chỉ vỏn vẹn một :

“Kính xin người giúp nàng, sơn hà rộng lớn, một đời tự do.”

Ta nhớ lại khi xưa, nói sẽ tặng ta một món quà.

Sau chết, ta ngỡ nuốt lời.

Nào hay món quà ấy, sớm đã âm thầm theo ta hết năm sang năm khác.

Cho đời.

Tùy chỉnh
Danh sách chương