Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Thấy nàng cầm xâu hồ lô đường, nhấm nháp khe khẽ hát, thảnh thơi qua khu vườn vắng.

Phó Nhu lẩm bẩm:

“Xem xét lại, nam nhân cũng thế thôi. Vậy chọn người này vậy. Phụ thân là quan, mẫu thân có tiền, hắn lại là con út trong nhà, chẳng lo gì, cứ ăn chơi hưởng phúc là . Gả qua đó, còn có thể giúp tỷ tỷ nữa.”

Lục Thế Quân đứng trong bóng tối, suýt nữa bật tiếng vì tức.

Rốt cuộc vẫn chỉ là tiểu cô nương, chưa hiểu nổi chữ .

Vì mấy thứ lợi lộc thấy , mà tự bán mình cũng chẳng hề do dự.

Hắn âm thầm động , bẩm Thượng thư bộ Hộ, phá hỏng sự giữa Phó Nhu và tên Trần kia.

Kết quả, kẻ kia còn trốn khỏi nhà, suýt nữa chạy đến tìm Phó Nhu.

May là người bên dưới của hắn nhanh lẹ mắt, chặn lại kịp thời.

Sau này lại có Vương, Lý gì đó, toàn bộ đều bị hắn phá hỏng hết!

Lục đệ là người làm việc chắc chắn, mấy món tín vật mà Phó Nhu tặng bọn đều thu hồi lại.

Xem xét kỹ, lục đệ bật :

“Phó cũng khôn đấy. Mấy thứ tặng người toàn là hàng mua đại ngoài phố. Như vậy sẽ không tổn hại đến thanh danh.”

Lục Thế Quân nhức xoa trán, nhắc đến Phó Nhu là y như rằng răng ngứa:

“Nàng ấy còn tinh ranh hơn khỉ! không tin nàng ấy chẳng ra tâm tư của . Giờ đến gia yến nàng ấy cũng dám viện cớ không , ràng là cố ý tránh mặt .”

Lục đệ bĩu môi nói: “Vậy huynh cứ bắt lấy nàng ấy mà hỏi thẳng, xem nàng ấy có bằng lòng hay không.”

Lục Thế Quân càng tức:

“Nàng đám nam nhân trâu mặt ngựa kia, toàn là nàng chủ động tìm, dựa vào đâu mà gia mở lời xé rách lớp giấy cửa sổ này?”

Lục đệ cợt:

“Ui chao, đúng là mùi oán phụ nồng nặc. Đại ca à, huynh mà cũng có lúc không nhịn cơ à? Phó chưa hề chủ động, vậy mà huynh mê mệt đến vậy. Nếu nàng mà chịu bước thêm nửa bước, huynh còn chẳng đem trái tim dâng lên nàng hành hạ ấy chứ.”

“Nói thật, theo huynh vẫn nên giữ giá . nam nữ mà, giằng co mới thú vị.”

Lục Thế Quân không rằng lời lục đệ nói là đúng.

Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi nói:

“Phó vốn là kiểu người giả dối vô , nếu còn giữ giá, còn giằng qua giằng lại, chẳng càng nàng chạy xa hơn sao?”

Lục đệ lại bảo:

“Phó nam nhân nào, chỉ cần ngoắc là có. Nhưng đại ca à…nàng chưa từng ngoắc huynh, nghĩa là nàng vốn không huynh… Nếu huynh tự dâng mình tới, nàng quay bỏ chạy sao?”

Lục Thế Quân: “……”

Nói thế nghĩa là, dù hắn có đem chân trao ra, Phó Nhu cũng chẳng thèm để tâm đến hắn.

Cũng thôi, chân của nam nhân, đối nàng mà nói, là thứ rẻ rúng nhất trên đời.

Lục Thế Quân quyết định giở thủ đoạn.

Hắn cố để lộ vài phần tâm ý trước mặt mẫu thân, mẫu thân quả nhiên không kìm , liền gây áp lực lên tỷ tỷ của Phó Nhu.

Hiệu quả thật ràng.

Đêm ấy, Lục Thế Quân cùng lục đệ ngồi uống rượu trong đình, gần canh ba.

Lục đệ cứ ngó ra ngoài mãi: “Phó dù có cưỡi ốc sên, giờ này cũng nên tới rồi chứ?”

Lục Thế Quân không hề sốt ruột.

Những người không liên quan đều bị hắn đuổi , đêm nay sẽ không ai quấy rầy .

Dù đường có dài đến đâu, Phó Nhu cũng sẽ bước đến.

Tiểu nha tâm địa đen tối ấy, ràng biết ai đang đợi mình, vậy mà mở miệng lại bảo quyến rũ lục đệ, hắn tức tới mức nổ tung.

Nhưng nàng mắt lờ đờ, mềm mại ôm lấy hắn, giọng nói mềm đến mức người xót lòng…

Lục Thế Quân rốt cuộc không nỡ xuống giáo huấn nàng.

Thôi vậy, nàng giả vờ không biết, hắn cũng giả vờ không nói.

Trong nam nữ, Lục Thế Quân vẫn đ.á.n.h giá nàng quá cao.

Nàng có dung mạo ấy, không cần tốn sức cũng bao kẻ nam nhân quay mòng mòng.

Nhưng nàng mới mười bảy tuổi, chẳng ai dạy nàng yêu nam nữ, nàng cũng chỉ là đứa trẻ mơ hồ mà thôi.

Lục Thế Quân nghĩ, này, cứ đợi thân xong rồi hãy nói tiếp.

Hắn còn việc quan trọng cần làm.

Nếu hoàn tốt, hắn sẽ cầu Thánh thượng ban , để nàng gả hắn trong rạng rỡ vinh quang.

Lục Thế Quân ra ngoài làm việc nửa tháng, thúc giục mấy lượt mới hồi âm vài phong thư.

Hắn vội vã trở về, khi đến gần kinh ghé quán trà nghỉ ngơi.

Tam đệ thấy hắn, liền bảo:

“Đại ca, có vui báo huynh, A Nhu sắp đính rồi.”

Lục đệ ngẩng hắn.

Lục Thế Quân siết chặt nắm , hồi lâu không nói lời nào.

ràng trước khi rời phủ, hắn còn kề tai gối má đêm nàng, dặn nàng nhớ đợi hắn trở về.

Nàng cũng lười biếng ậm ừ đồng ý.

Cớ gì hôm nay về tới cổng , nghe tin nàng đính ?

Lục đệ thấy hắn không nói gì, hỏi: “Bất ngờ vậy sao? Đính ai thế?”

Tam đệ cảm khái:

cũng nhận thư từ phu nhân, nói là thám hoa mới trúng tuyển, tên là Triệu Đoan. Phu nhân bảo hai người qua lại thời gian, A Nhu cũng gật . nàng ấy từ bé đến lớn, chẳng ngờ nay đến tuổi xuất giá. Thời gian đúng là trôi nhanh thật.”

Lục Thế Quân không đáp lời, chỉ xoay người lên ngựa, phi như bay.

Quãng đường nửa canh giờ, hắn cưỡng ép rút còn khắc đến.

Tiểu tư chờ sẵn ở cổng , thấy hắn liền cuống quýt nói:

“Gia! cô nương đang ở bên cầu Nhân Duyên!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương