Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Mọi chuyện bắt đầu từ tôi học lớp 11.

Khi ấy, tôi cứ mải nghĩ đến việc tan học là lao ngay về nhà, là quên béng mất tập Anh. 

Nghĩ đến khuôn mặt nghiêm khắc của cô giáo Anh, tôi đành lủi thủi quay lại lớp học. Không ngờ tan học được gần một rồi mà lớp vẫn : bạn của tôi – Phương Kình, đang ngồi một mình tại chỗ.

Hoàng hôn buông xuống khiến bạn ấy trông tựa một bức tranh. Thằng nhóc này trai thật đấy, thảo có một đám con gái lén lút ngó trộm ngoài cửa sổ.

Tôi thì khác, tôi rất có tính tự chủ nên có hai phút .

Nhớ đến tập Anh trống trơn, tôi lập tức định lớp.

rồi đột , Phương Kình động đậy. Bạn ấy quanh một vòng, lớp không có ai thì nghiêng nhẹ , nhanh chóng lấy ra một thứ gì từ bên cạnh với tốc độ nhanh đến mức ta không rõ.

Nhưng của tôi! May mà chính chủ đang đây.

Tôi nhớ lại một chút, à phải rồi… không phải là ngôi sao giấy mà tôi gấp chơi lúc giải lao sao! Phương Kình, bạn sao ? Có trộm thì đừng trộm sao giấy chứ? Lại là cái bị gấp hỏng chứ!

Trực giác mách bảo tôi rằng Phương Kình không phải là một tên trộm, vậy chắc chắn là bạn ấy có nỗi khổ khó nói rồi.

rất tâm lý nên tôi đã nấp bóng tối mười mấy phút, đợi đến khi Phương Kình rời đi, tôi mới lê cái chân đã tê rần lớp.

lúc tập Anh khi về nhà, tôi càng càng có gì sai sai, không là việc mình không biết đ.á.n.h vần từ vựng, mà tôi cứ cảm hành động của Phương Kình thật kỳ lạ.

Tôi quyết định quan sát bạn ấy kỹ hơn một chút.

Phương Kình trai nhưng không thích nói chuyện, lúc cắm cúi học .

hôm , vừa đến lớp, tôi đã cố bắt chuyện với bạn ấy: “Phương Kình, bạn…”

Phương Kình quay đầu lại, đôi mắt to tròn long lanh của bạn ấy tôi chằm chằm, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa mơ màng.

Khốn kiếp! Tôi c.h.ế.t mê cái kiểu lạnh lùng nhưng đáng yêu này nhất! Mặt tôi đỏ bừng lên, trước cái của bạn ấy, tôi không thể nói thêm được một chữ . bỏ đi, vẫn nên lén quan sát vậy.

Quan sát hai , tôi thu được chút thành quả: tôi phát hiện ra rằng mỗi khi tan học, Phương Kình đều không thích về nhà, mà lại tập một mình.

là tôi học theo bạn ấy.

Quả Phương Kình là một học sinh xuất sắc, tập vừa nhanh vừa giỏi, tốt bụng dạy tôi .

Vốn dĩ là muốn thám tử, mà giờ, tôi lại chăm học hành thật.

“Ơ, lạ thật?” Tôi đột phát hiện một cây ruột mà mình vừa dùng hết đã biến mất. Tôi định là khi tan học thì tiện tay vứt nó đi chứ.

“Có… Có phải vô tình rơi đâu không?” Phương Kình đoán.

Tôi vành tai ửng đỏ của bạn ấy, gãi gãi cằm: “ kệ đi, đằng vứt.”

khi dọn dẹp cặp sách vui vẻ, tôi chuẩn bị về nhà.

“Bạn Hạ Ngữ, bạn có thể đợi tôi một tí không?” Phương Kình đột lên .

“Được !”

Tôi ngoan ngoãn đợi Phương Kình dọn dẹp xong rồi rời đi bạn ấy.

Không ngờ là nhà Phương Kình lại trên một hướng đi với nhà tôi, là chúng tôi cứ mà đi đường về đến khu chung cư nhà tôi.

“Phương Kình, tôi về đến nhà rồi, nhà bạn đâu?”

Phương Kình do dự một lúc rồi khu chung cư phía trước.

Hóa ra là bạn ấy khu chung cư cạnh nhà tôi, gần nhau mà chúng tôi học lớp được hơn một năm rồi nhưng chưa bao giờ gặp nhau.

Thật không khéo.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt Phương Khanh rồi chui khu chung cư bằng tốc độ nhanh như chớp.

hôm thì lại trùng hợp lắm, khi tôi đang vừa c.ắ.n bánh bao vừa đi đến ngã tư thì Phương Kình. Dưới ánh bình minh, khuôn mặt của bạn ấy như được phủ một lớp sáp, trông một cách mờ ảo và mắt.

“Phương Kình! Trùng hợp quá!”

Phương Kình nghe tôi thì quay sang , môi bạn ấy hơi hé, có vẻ bạn ấy rất bất ngờ.

Tôi gọi bạn ấy một cách nhiệt tình: “Đi đi!”

Cứ như vậy, tôi có thêm một bạn đồng hành trên đường đi học và về nhà mỗi .

Tôi phát hiện ra manh mối một lần nửa tháng .

Vì tính cách lôi nên tôi thường xuyên rơi vỡ đồ đạc.

Năm ngoái, cái bị rơi mấy lần, bây giờ đột không đóng nó lại được . Tôi mang cái hỏng về báo cáo với mẹ, thành công xin được một khoản tiền.

hôm , tôi hí hửng chọn được một chiếc nhất tiệm văn phòng phẩm, vừa đến lớp là lập tức thay ngay. về cái cũ, tôi tiện tay vứt ngăn , định tối thì mang về nhà để đựng màu.

ngờ, khi tan học, tôi sờ ngăn , kết quả là cái cũ mất tiêu rồi!

Khi tôi đang cúi đầu suy nghĩ thì Phương Kình quay về khi đi vệ sinh xong: “Bạn Hạ, chúng ta về .”

Tôi gật đầu lấy lệ, liếc mắt thoáng qua thì cặp sách của Phương Kình có một thứ quen thuộc. chẳng phải là của tôi sao! Cái con thỏ vàng chói chang trên ! là món đồ mà tôi đã lựa chọn kỹ càng mà!

Tùy chỉnh
Danh sách chương