Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi liên kết các kiện từ trước nay lại nhau, lập tức hiểu ra. Thảo ngay cả ngôi sao giấy tôi gấp hỏng Phương Kình cũng muốn, rất có người lấy cây ruột bút trước đó cũng là bạn ấy.
Thằng nhóc đang nhặt ve chai à? Gia đình phải khó khăn mức thì bạn ấy mới phải thu thập những bỏ đi chứ!
bộ đồng phục học sinh đã bạc màu của Phương Kình, tôi lập tức nảy sinh lòng trắc ẩn. Không được, tôi phải giúp bạn ấy!
Rõ ràng là Phương Kình không hiểu nguyên tắc cơ bản của nhặt ve chai, bạn ấy toàn nhặt mấy không đáng tiền.
Ngày hôm , ra ngoài, tôi không cốc nước để hai chai nước suối vào cặp.
Cả ngày hôm đó, vào giờ ra chơi là tôi lại uống nước.
“Bạn Hạ, bạn khát lắm à?” Phương Kình tôi vẻ lo lắng.
Haizzz, tôi thầm thở dài. Không phải là vì bạn nên tôi làm thế sao! Mấy đồ bỏ bạn nhặt có tác dụng gì chứ, chai mới đáng tiền!
Tôi lau miệng, tiếp tục uống. kiên trì tan học, cuối thì tôi cũng hoàn thành mục tiêu uống hết hai chai nước. đó, tôi giả vờ như vô ý đặt chai sang một bên rồi ngân nga giai điệu đi vào nhà vệ sinh.
tôi trở từ nhà vệ sinh một cách lề mề, quả nhiên, hai chai bàn đã biến mất.
Xem ra kế hoạch có hiệu quả!
Tôi đi nhà Phương Kình hớn hở. Tôi cảm thấy hôm nay, mình lại làm được một tốt.
Ngày hôm , lại là hai chai.
Ngày ba, lại là hai chai nữa.
Một đã có tiêu thì thực hiện bất gì cũng sẽ trở nên rất khổ sở.
Phương Kình thấy tôi đang nhăn uống nước thì cuối cũng không nhịn được hỏi: “Bạn Hạ, bạn sỏi thận à?”
“?!”
Tôi không kịp nuốt một ngụm nước, phun hết vào bạn ấy.
Phương Kình lau giải thích cho tôi rằng bạn ấy có một người chú sỏi thận, ngày cũng phải uống rất nhiều nước tinh khiết.
Còn tôi đây thì chưa làm xong tốt suýt coi là bệnh nhân.
Ha ha, tôi cười toe toét, Phương Kình: “Tôi phòng ngừa sỏi thận. Bạn Phương , xét thấy bạn có tiền sử bệnh gia đình, từ ngày mai, bạn cũng uống tôi nhé!”
Bây giờ, mỗi ngày, đi học thì tôi phải bốn chai nước. Tôi để hai chai cặp, xách hai chai tay, tiện đưa cho Phương Kình đường đi.
Uống đi! Uống hết cho tôi!
Mẹ tôi thấy lượng nước hao hụt bằng tốc độ quá nhanh thì bà tỏ ra cực kỳ khó hiểu ra . Tôi bèn giải thích cặn kẽ cho bà hậu quả tai hại của bệnh sỏi thận, thế là mẹ tôi cũng bắt đầu hai chai nước đi làm, tiện còn bảo bố tôi cũng hai chai đi.
Thực là cả nhà già trẻ ra trận.
Đương nhiên, tôi cũng không quên mục đích ban đầu, phải để lại chai cho Phương Kình.
Nhưng tôi phát hiện ra rằng thằng nhóc không khỏe mạnh như mình nghĩ, lần cũng lo lấy hai chai tôi uống xong, còn mấy chai của bản thân uống nước xong thì bạn ấy lại không biết nhà.
Có lẽ bốn chai thì nhiều quá, cặp sách không đựng hết. Không còn cách khác, tôi đành giúp Phương Kình bằng cách hai chai đó nhà tôi.
Mục tiêu quá lớn, có lần, tôi bất cẩn nên Phương Kình bắt gặp. Cụ , bạn ấy thấy tôi đang lén vươn tay bỏ hai chai bàn bạn ấy vào cặp sách của mình như ăn trộm. Tôi đành nở nụ cười ngượng nghịu bạn ấy. Không ngờ, Phương Kình còn khá vui, dù bạn ấy cúi đầu xuống thì tôi vẫn có thấy là khóe miệng bạn ấy đang cong lên.
Vì chính chủ còn không để ý nên tôi cũng hành một cách đường hoàng hơn.
Giờ thì mỗi ngày tan học, ngoài hoàn thành bài tập, chúng tôi còn phải đổi chai cho nhau rồi mới nhà.
thế, một tháng trôi qua, Phương Kình có điều muốn nói.
Tôi thấy vẻ của Phương Kình ngày càng có vẻ không nhịn được thì bạn ấy háo hức. Mau nói đi! Mau nói cảm ơn tôi đi~ vì có tôi~
Không ngờ, bạn ấy che , nói vẻ vô khó xử: “Bạn Hạ, bạn đừng đưa tôi chai nữa, biệt thự nhà tôi không còn chứa nổi nữa rồi!”
“Biệt thự?”
“ là… là một căn nhà riêng biệt…” Phương Kình nói sắc tôi, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
phản ứng của bạn ấy, tôi lập tức hiểu ra: bạn ấy đang nói nhà tự xây, phải không?
Mẹ tôi nói ở khu chung cư bên cạnh có khá nhiều căn xây dựng trái phép, xem ra nhà họ cũng là một số đó.
Ôi, bạn Phương Kình cũng thật là vất vả quá đi!
Lòng thương cảm tôi dành cho bạn ấy lại tăng thêm 99+.
Là bạn bàn của Phương Kình, tôi phải giúp bạn ấy nhiều hơn nữa.
“Đừng lo, tuần , tôi sẽ cho bạn một câu trả lời thỏa đáng!”
Phương Kình nghe thấy tôi nói vậy thì bỗng dưng ngẩng phắt đầu lên, tôi bằng đôi mắt sáng rực.
Tôi gật đầu vẻ bí ẩn. giao chuyện nhỏ cho tôi đi!
Tôi bận rộn cả cuối tuần. Hai, tôi lên đường tự tin tràn đầy. Đương nhiên, tôi không quên bốn chai nước.
ra khỏi khu chung cư, quả nhiên, tôi lại gặp Phương Kình. Hình như thấy hai chai nước tay tôi, đôi mắt vốn tràn đầy niềm hy vọng của bạn ấy lại tối sầm đi.