Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Chương 5

“Ở bên Hoan Hoan rồi, anh mới hiểu trước kia quen với em chán ngắt thế nào.”

“Một con mọt sách em, đời cũng hiểu anh muốn đâu.”

Từ đó, anh ta bắt bỏ tiết, trốn học, lượn lờ với đám thanh niên xã hội, chìm dần bóng tối của chính .

Anh ta gọi đó là thanh xuân và tự do đó chỉ là nổi loạn, phóng túng.

mắt mọi người, đó chính là sự sa ngã.

Thầy cô nhiều lần mời phụ huynh, cũng có tác dụng .

Sau này hễ nhắc Lục Ngộ An, ai nấy chỉ thở dài:

“Một mầm non tốt đủ điểm Thanh Bắc, lại bị hư hỏng thế.”

Giáo viên chủ nhiệm tìm tôi, nhờ tôi khuyên bảo cậu ta.

Tôi chỉ cười nhạt, đáp:

“Em lực bất tòng tâm ạ.”

Lời hay thể khuyên kẻ muốn diệt vong.

Tôi học cách buông với chứng nghiện cứu người của và tôn trọng vận mệnh của người khác.

Tôi từng thích anh ta, là thích tinh thần không chịu thua, luôn tiến về phía trước ấy.

đây, dù chỉ một chút tình… cũng .

Mất đi ứng cử viên dự bị là Lục Ngộ An, cô giáo Sinh học dồn hết kỳ vọng tôi.

Những đề bài giao cho tôi càng khó.

Tôi thường ở lại trường rất muộn.

Tối hôm ấy, tôi đang ngồi lớp, chăm chú phân tích một đề thi cũ.

Cô giáo nói:

“Câu này tổ chuyên môn đều chưa ra lời giải, em thử xem sao nhé đâu có hy vọng.”

Tôi chìm đắm công thức và sơ đồ, quên thời gian.

Bất chợt, một ngón thon dài chạm nhẹ tờ giấy trước tôi, khẽ gõ một lựa chọn:

“Chọn này.”

Tôi giật quay phắt lại.

Cố Thanh cũng bị động tác ấy dọa sững người, quả bóng rơi khỏi , lăn lóc trên sàn.

Anh vốn chỉ quay lại để lấy bóng, tôi vẫn cặm cụi làm bài giữa đêm nên mới nhớ rằng tôi là một tổ, thế là hơi áy náy, đứng đó tôi một lúc.

anh nghĩ:

“Hay là đi mua cho cô ấy bánh trứng nướng hay mì lạnh nướng để xin lỗi nhỉ?”

rồi mãi, anh cũng bị cuốn theo dáng vẻ tập trung của tôi.

tôi đang bị bí ở đâu đó, anh không kiềm , bước tới giúp.

“Cậu làm câu này à?” – cô ấy hỏi anh.

Anh gãi , hơi ngại ngùng:

“Không chắc… để tôi thử xem.”

Anh bắt viết, cây bút chạy nhanh dưới những ngón gầy mạnh mẽ.

Tôi cậu ta và giác tư duy của cũng dần sáng tỏ theo từng nét bút.

Khi nghiêm túc, Cố Thanh hoàn toàn khác với vẻ lười nhác thường , ánh mắt cậu ta sắc bén, nét điềm tĩnh, mỗi động tác đều toát ra khí chất tập trung lạnh lùng.

Tôi cậu ta và lần tiên tò mò về người đồng đội bốc đại của .

Gương cậu nghiêng nghiêng dưới ánh đèn, đường nét rõ ràng và đẹp mức khiến người ta khó dời mắt.

Tôi vốn quan tâm ngoại hình, cũng phải thừa nhận khuôn này thật sự hoàn hảo.

Không lạ khi đám con gái lớp đều mê cậu ta.

“Tách.”

Cậu ta đặt bút xuống, thở ra nhẹ nhõm:

“Đây là hướng giải của tôi, cậu xem thử đúng không.”

tôi cùng nhau xem lại bài.

khi kim đồng hồ chỉ gần nửa đêm.

Tôi phát hiện Cố Thanh có năng khiếu Sinh học trời phú.

Khám phá ấy khiến tôi phấn khởi thật sự.

Nếu vậy nhóm tôi không chỉ có cơ hội giành giải, tôi nghĩ xa hơn:

Sau này khi tôi lập công ty nghiên cứu, người này đâu sẽ là cộng sự đáng tin cậy nhất.

Một thiên tài Sinh học tư duy nhanh nhạy cậu ta, hữu dụng hơn gấp trăm lần Lục Ngộ An, kẻ chỉ học vẹt để làm thương nhân.

Tôi vẫn đang chìm dòng suy nghĩ ấy thì vai bỗng bị ai đó vỗ nhẹ.

“Hả?” – Tôi ngẩng lên.

Cố Thanh cười rạng rỡ, nụ cười ấy phá tan mọi nghiêm túc vừa rồi:

“Trễ rồi, tôi đưa cậu về nhé!”

Dần dà, Cố Thanh bỗng đổi tính, bắt cùng tôi đi tập trung ôn luyện, chuẩn bị cho cuộc thi.

Nghe nói Lục Ngộ An và Hoan cãi nhau to vì Hoan ngoại tình bị anh ta bắt quả tang, hai người to tiếng rất tệ.

Việc này hoàn toàn nằm dự liệu của tôi: loại người Hoan, yêu thích Ngộ An chỉ vì hào quang học bá, anh ta đã bình thường trở lại thì cô ta tất nhiên không muốn níu giữ nữa.

tôi màng mối quan hệ giữa họ vì sắp tới là vòng trường rồi.

Tôi và Cố Thanh nào cũng kè kè bên nhau, người khác đều trêu rằng tôi đang yêu, điều đó khiến tôi cứ có giác đang dụ dỗ trai trẻ, nên lần nào tôi cũng nghiêm túc phủ nhận vậy lại khiến Cố Thanh hơi không vui.

Tôi an ủi: “Không sao, đừng bận tâm tin đồn, thanh giả tự thanh.”

Cậu ta tôi phức tạp, muốn nói đó rồi thở dài: “Thua cậu thật đấy.”

Một hôm về nhà, dưới tầng hai bóng quen.

Lục Ngộ An giữ chặt cánh Hoan, bị cô ta một vẫy đ.á.n.h bật ra.

“Không phải anh đã hứa sẽ giúp tôi thi Thanh Bắc sao? thì sao hả? Suất thi bị con Đồng Nghiên khốn kiếp đó cướp mất rồi! lại bộ dạng anh bây đi, ở cạnh anh tôi rất mất !”

Lục Ngộ An toàn thân run lên, vẫn cố chấp nói:

“Không Thanh Bắc thì sao chứ? Chỉ cần ta ở bên nhau là rồi!”

Hoan không nương đẩy anh ta ngã xuống đất:

“Anh tưởng chứ, không tiền không thế lực, ngoài ra ? Trước thì chơi với anh vì anh có tên tuổi, vậy ngay đồ tặng tôi cũng là lấy tiền của Đồng Nghiên mua. Anh đúng là kẻ hèn… anh thậm chi thấp kém hơn cô ta!”

Cô ta quay đi, bỏ Lục Ngộ An ngồi tại cầu thang tối om.

Tôi thản nhiên bước qua anh ta.

“Cô thỏa mãn chưa?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương