Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 7
Bởi mắt , đã không là một cậu học sinh trung học trong sáng ngây ngô, mà là mắt Lục tổng từng tung hoành thương trường, quyết đoán và lùng đến tận xương tủy.
Cảm giác bất an trong lòng tôi ngày càng mãnh liệt.
Cho đến một hôm, Cố Thanh đưa tôi về nhà, vừa đi đến cổng khu thì nhìn thấy Lục Ngộ An đang đứng dưới tầng.
Anh ta đứng im trong bóng , đèn đường vàng vọt phủ người, khiến khuôn mặt hồ không rõ mắt , tôi nhận ra ngay lập tức.
Cố Thanh theo bản năng chắn mặt tôi, tôi khẽ ngăn lại:
“Không sao, cậu về đi.”
Cậu lo lắng dặn đi dặn lại: “Nếu có chuyện thì hét nhé.”
đi được mấy bước lại đầu nhìn, đến bóng cậu khuất hẳn.
Từ trong vùng , Lục Ngộ An chậm rãi bước ra, đèn mờ chiếu vai , thoáng nhìn lại giống như chàng trai cao ngạo, nhạt năm nào.
tôi người đã không thể lại được .
tôi cũng chẳng thể lại được .
“ .”
Anh ta khẽ gọi, giọng khàn trầm: “ và thằng nhóc đó… ở bên nhau à?”
Tiếng “ ” kia khiến tôi nổi da gà.
Cũng chính khoảnh khắc đó, tôi xác nhận anh ta thật sự đã trọng sinh.
“Liên quan đến anh?” tôi đáp lùng.
Anh ta bắt đầu thở dốc, tiến lại gần, mạnh mẽ kéo vai tôi, ôm ghì lấy như nắm được thứ báu vật vừa mất đi nay tìm lại.
Tôi chỉ thấy ghê tởm, cố gắng đẩy ra, cánh siết càng chặt.
“ , ta làm hòa đi. Chuyện kia… anh có thể bỏ qua, chỉ cần rời xa thằng nhóc đó.”
Tôi sững người.
Trên đời sao lại có kẻ mặt dày vô liêm sỉ đến thế ?
Tôi giẫm mạnh chân anh ta.
Anh ta dù bị đau mà vẫn không buông.
“ từng yêu anh như thế, sao có thể nói quên là quên được?”
“Thằng nhóc Cố Thanh kia có tốt hơn? Anh mà, chỉ đang cố chọc tức anh, muốn anh ghen thôi, đúng không?”
“Được, anh nhượng bộ. Anh đồng ý lại với . ta đừng cãi nhau , được chứ?”
Tôi chẳng buồn đôi co.
Gót giày cứng liên tục nện xuống mu bàn chân anh ta.
“ ta sẽ cùng thi Thanh Bắc, cùng khởi nghiệp… Công ty, anh ra tên gọi là Hoan Nhan, được chứ?”
Giọng anh ta ngập tràn hoài niệm, như đang say sưa kể lại một giấc mộng đẹp đã tàn.
tôi toàn thân buốt.
“Lục Ngộ An” tôi nhìn thẳng mắt :
“Anh vẫn giả dối như vậy.”
Anh ta khựng lại, toàn thân cứng đờ.
Tôi mạnh đẩy anh ta ra, lùi lại mấy bước.
“Anh hỏi tôi, Cố Thanh có tốt hơn anh à?”
“ thiểu, cậu sẽ không nhốt vợ mình trong căn gác xép để cô ta c.h.ế.t trong đau đớn sắp sinh!”
Mặt anh ta lập tức trắng bệch.
Không có phải vì chột dạ hay không, từ hôm đó, Lục Ngộ An không dám lại gần tôi .
Dù thỉnh thoảng gặp nhau ở trường, anh ta cũng coi như người xa lạ.
Tôi được mời tới Thanh Bắc tham dự một buổi tọa đàm học thuật.
Sau kết thúc, Cố Thanh gọi video đúng giờ, nằng nặc đòi được xem ngôi trường trong cậu ta.
“Tôi hỏi thật, cậu nhất quyết muốn thi Thanh Bắc à?” tôi cười.
“Đương nhiên .” – mắt cậu ta rực sáng.
cúp máy, cậu bỗng dừng lại, vẻ mặt thoáng do dự:
“Tớ không có nên nói chuyện không… đi lại, vẫn phải cho cậu sớm.”
“Lục Ngộ An không hiểu tìm đâu ra được Lương Hoan. Cậu ta tạt axit mặt cô ta. Giờ cảnh sát vẫn chưa bắt được cậu ta.”
“Cậu nhớ cẩn thận đấy.”
Tôi sững người, tim như trượt một nhịp.
Một nỗi bất an hồ lại trỗi dậy.
Kiếp sống lại, anh ta dường như càng trở nên cực đoan và méo mó hơn.
Tôi chào tạm biệt các thầy hướng dẫn, một mình về khách sạn.
…
đi ngang qua một con hẻm dài om, tôi vẫn suy mãi về lời Cố Thanh nói.
Trong lòng luôn có cảm giác mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy.
Với bản tính hẹp hòi, thù dai và điên cuồng báo thù Lục Ngộ An, bất cứ ai từng đắc tội với anh ta, anh ta đều không bao giờ buông tha.
Tôi bắt đầu thấy lo.
Rút điện thoại ra, định gọi cho Cố Thanh dặn cậu phải cẩn thận.
Ngay lúc điện thoại vừa kết nối, thì có một bóng người lặng lẽ đứng chắn ở đầu ngõ.
Một mùi nồng hắc, cay xộc mũi, tôi chưa kịp phản ứng thì mắt đã sầm, ý thức rơi khoảng không vô tận.
mở mắt ra lần , tôi thấy mình đang ở giữa một công trường bỏ hoang, chân mềm nhũn, cả người rã rời ngồi trên ghế sắt lẽo.
mặt, Lục Ngộ An đứng giữa đống gạch vụn, đèn đường rọi nghiêng qua khiến gương mặt anh ta vừa trẻ vừa méo mó, hình ảnh hồ chồng bộ mặt người đàn ông từng sống cùng tôi mười năm và chính đẩy tôi cái c.h.ế.t.
Tim tôi run rẩy.
Trong mắt anh ta là thứ điên cuồng hồ đến đáng sợ, tôi không đoán được anh ta định làm .
Anh ta chậm rãi ngồi xổm xuống mặt tôi, nắm lấy tôi.
Một cơn ghê tởm dâng tận cổ, tôi cố rút ra không sức.
Anh ta từ trong túi áo rút ra một chiếc hộp nhung đỏ, bình thản đến rợn người.
“ đây là đâu không?”
mỉm cười, mắt xa xăm:
“Đây là ngôi nhà tương lai ta. Mười năm , nơi sẽ là khu dân cư cao cấp nhất thành phố.”
Nói , anh ta mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
Anh ta muốn đeo nó tôi.
Tôi dùng chút sức sót lại, nắm chặt bàn , không để anh ta làm được.
Lục Ngộ An khẽ thở dài:
“Anh , sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.”
“Dạo anh luôn vì sao ta lại đi đến bước đường .”