Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hành, thi trường tốt, đưa bà sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Có lẽ do tuổi, lại nghe xem , thêm các kênh phổ biến pháp luật trên mạng và các vụ án, nên đọc sách luật, tôi cũng bắt đầu hiểu.
Năm lớp 12, có cô giúp việc ở chung, tôi bắt đầu đi học buổi tối.
Tài năng là một phần, chăm chỉ là phần còn lại.
Tôi không ngủ bao nhiêu, tôi nhất định phải ngủ ít nhất sáu tiếng rưỡi.
Bà giám sát chặt, không ngủ là không xong.
Áp lực cũng không quá , tôi chưa từng ép mình phải Thanh Hoa hay Đại, bà cũng nói chỉ cố hết sức.
Nghĩ lại thì đúng, chỉ có bà bên cạnh, đi đâu cũng được.
Có trong tháng cuối cùng thì ốm, gầy rộc, lo lắng, thậm chí có người trầm cảm.
chuyện này tôi không dám nói bà, sợ bà lo tôi.
tôi không ngờ, mấy năm không liên lạc, các chú bác cô dì lại kéo .
“Mẹ, Lữ Giai sắp thi đại học rồi, sau phải tỉnh học, mẹ chuyển ở nhà con đi.”
“Mẹ, về nhà con ở, con đã chuẩn sẵn phòng mẹ rồi.”
Ba mẹ tôi nhà mà chẳng buồn liếc tôi lấy một cái.
Nghe nói con của họ thi đại học lẹt đẹt, học lại một năm vẫn dở, năm nay thi lại.
Cặp song sinh nhà họ thì một đứa nào cũng nói trầm cảm, không chịu đi học, ép nó thì đòi c.h.ế.t.
Đứa còn lại yêu sớm, cặp hơn mình mấy tuổi, còn tuyên bố đủ tuổi sẽ cưới.
chuyện này tôi vốn không , không chịu nổi cô út cứ kể bà.
Còn kể ngay mặt tôi.
Có lẽ cô nghĩ rằng bôi xấu người là bôi xấu được tôi.
Cũng có thể muốn ảnh hưởng kỳ thi của tôi.
tôi thật sự chẳng ảnh hưởng gì, ăn ngủ học hành như thường.
Bà ban quản lý chung cư báo một chuyến, từ họ không được nữa, cuối cùng cũng yên bình.
Họ có muốn ngáng đường tôi cũng không được, giáo viên chủ nhiệm ở cùng khu tôi, sáng chở tôi đi học, tối đón tôi về.
Đêm thi, bà cùng tôi kiểm tra lại mọi thứ chuẩn , không được để sót thứ gì.
“Cháu , ngủ sớm nhé.”
“Bà ơi, con muốn ngủ bà.”
“Được.”
Bà nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, khe khẽ hát bài ru tôi ngủ còn nhỏ.
Khiến tôi cảm thấy vô cùng tâm, như nuốt mật lòng, ngay giấc mơ cũng ngọt ngào.
Sau kỳ thi, giáo viên cùng chúng tôi so đáp án.
Tôi nhìn điểm mình tính được, rất tươi.
Dù không đỗ 985, 211 thì chắc chắn.
Vì thế sau ngủ một một đêm, tôi bắt đầu cùng bà dọn dẹp hành lý.
Mấy năm nay ngoài sách vở, tranh vẽ thì không có đồ đạc, quần áo của tôi và bà cũng ít, thứ càng hiếm.
Không có đồ nội thất gì .
Chăn nệm dùng năm rồi, tôi phải thuyết phục mãi bà mới đồng ý bỏ đi, sau này sẽ mới.
Chuyến đi Kinh ngắm lễ thượng cờ ở Thiên Môn cuối cùng cũng được kế hoạch.
Cô giúp việc vất vả năm, tôi và bà quyết định dẫn cô ấy đi cùng, chi phí do tôi lo, xem như cảm ơn sự chăm sóc suốt thời gian qua.
Dọc đường cũng có người phụ bà.
Chúng tôi tàu, tôi vé giường nằm, để bà có thể nằm nghỉ, ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Thật tuyệt vời.”
Bà thỉnh thoảng lại thốt cảm thán.
Lần này đi chơi, tôi dùng tiền mình tự kiếm, nên nói bà: “Tất đều do con sắp xếp, bà đừng hỏi giá tiền gì hết, chỉ vui vẻ thôi.”
Bà không hỏi tôi kiếm được bao nhiêu.
Chỉ mỉm gật đầu: “Sau này bà nghe lời con hết.”
Đúng vậy, tôi đã là cô 20 tuổi.
Từ năm 13 tuổi học cách quán xuyến mọi thứ, giờ đã 7 năm.
7 năm qua, có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ mình sẽ trở thành người mạnh mẽ, ưu tú như hôm nay.
Phải, tôi cảm thấy mình rất giỏi, rất đặc biệt.
Tôi ơn bà.
Cảm ơn bà đã nuôi tôi khôn , càng cảm ơn bà đã dắt tôi tiệm vé số năm .
Cảm ơn bà đã luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi trên đường đời.
Thiên Môn.
“Bà ơi, nhìn qua đây, nhìn con này, giơ tay chữ V nào!”
Bà giơ tay chữ V, tôi chọn góc đẹp nhất, bấm máy thật nhanh.
Tôi đưa bà chụp ảnh Thiên Môn, đi Cố Cung, đi Vạn Lý Trường Thành, đi ăn vịt quay.
đặc sản Kinh gửi về tặng các bà già của bà.
Tôi lại đưa bà đi Hàng Châu.
Chúng tôi Tây Hồ, sườn xám bà, cùng nhau cài hoa tóc, chụp ảnh mặc Hán phục.
“Kiếp này cài hoa, kiếp sau xinh đẹp.”
Sau này tôi muốn dẫn bà đi Phúc Kiến, trải nghiệm kiểu cài hoa vùng .
có điểm thi, tôi và bà ngồi máy tính.
Tôi nhìn chiếc máy đã dùng 6 năm, hít sâu, nhập mã thí sinh, nhấn tra cứu.
Điểm cao hơn dự kiến 11 điểm, tổng 709, tôi ôm lấy bà, .
mãi… rồi bật khóc.
“Bà ơi, bà còn muốn đi Kinh nữa không?”
“Con đỗ một trong hai trường hàng đầu rồi hả?”
Tôi không phải thủ khoa ban Tự nhiên của huyện, vẫn có thi được 730 điểm, tôi gửi lời chúc mừng.
tôi vẫn nhận được vài giải thưởng từ trường và phòng giáo dục, tôi rất vui.
Bà cũng rất vui.
Bà cùng tôi điền nguyện vọng, cuối cùng tôi không chọn ngành luật, mà chọn ngành nhiếp ảnh.
Tôi vẫn tiếp tục vẽ, luyện chữ.
Bà dẫn tôi về quê bái tổ tiên, tiện thắp hương .
“Lão ơi, cháu mình giỏi giang lắm, sắp đưa tôi đi Kinh rồi.”
“ khổ quá, đời chưa được tới , giờ đi rồi không nào mới về, đợt này tôi đốt tiền giấy , nhớ tiết kiệm .”
Ơ… cái này…
Bà bắt tôi lạy ba lạy.
tôi đậu Đại, ba mẹ, chú bác cô dì bỗng như sáng mắt.
Khen tôi từ nhỏ thông minh, sau này nhớ nâng đỡ anh em họ gì .
“Tôi sau này sẽ không quay về nữa.”
“…”
Lời tôi nói khiến nụ của họ cứng đờ trên mặt.
Mẹ tôi đưa tay muốn cấu tôi: “Con nhỏ này, nói năng cái kiểu gì vậy hả?”
Tôi hất tay bà ra.
“Đừng chạm tôi.”
Tôi hai mươi mốt tuổi rồi, là người rồi, tự kiếm tiền, tự nuôi sống mình, còn có thể phụng dưỡng bà, tôi không sợ bà.
Phải nói là, tôi đã không sợ từ lâu.
Họ muốn giữ bà lại? Không bao giờ.
gì bán được, tôi đều bán.
Không bán được thì nhờ cô giúp việc gửi sau.
Tôi dắt bà đi, dứt khoát, gọn lẹ.
Bà hỏi tôi: “Sau này không có thân thích, con có hối hận không?”
“Không đâu, có bà là đủ rồi.”
Tôi chỉ học tốt, làm việc tốt, để bà có tuổi già ấm êm, không lo không buồn.
Còn người …
Chỉ là người mang chung dòng m.á.u tôi mà thôi.
Về sau của về sau.
Tôi lập nghiệp, lập gia đình, có một đứa con đáng yêu.
Bà vui vẻ chăm cháu, sống nhàn hạnh phúc.
Bà luôn nói, bà là một bà lão có phúc.
Thật ra, người may mắn là tôi.
Bởi vì tôi có bà – người bà tuyệt vời nhất trên thế gian này.
(Toàn văn hoàn)